Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm Kiếm - Chương 132: Trùng hợp?
Cập nhật lúc: 2025-12-22 08:09:13
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4q8lobvZcx
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Bé ơi, cháu lạc , cô dẫn cháu tìm nhé?”
Thấy đứa trẻ bên cạnh ai theo, nhiều liền tiến vây quanh, một câu kẻ một lời.
Tiểu Tinh Tinh mở to đôi mắt đen láy như hạt nhãn, ngó nghiêng những đang vây quanh .
Trong đầu hiện lên những lời thường dặn.
Người lạ cho kẹo, lấy lấy.
Người lạ dẫn , theo theo.
Chúng là em bé thông minh, lừa !
Vì , Tiểu Tinh Tinh lắc đầu từ chối: “Cháu ăn kẹo, ba cháu ở toa tàu , cháu về thôi!”
“Ba ơi! Mẹ ơi! Con ở đây nè!”
Tiểu Tinh Tinh đưa bàn tay nhỏ chỉ đại về một hướng nào đó, nhân lúc những lớn vây quanh đều về phía đó, ngoắt chạy về hướng ngược .
nó rằng, nó thực sự chạy ngược hướng .
Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
- Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm Kiếm
- Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Phía nãy nó chỉ chính là toa tàu nơi Hà Mỹ Quyên đang ở.
Tiểu Tinh Tinh chạy hết tốc lực bằng đôi chân ngắn cũn cỡn của .
Càng chạy càng xa khỏi toa tàu ban đầu của .
Nó vẫn , chạy hớn hở gật đầu từng toa một.
Lạ thật.
Sao vẫn tìm thấy dì Mỹ Quyên nhỉ.
“Ủa, đứa bé nhà ai mà chạy tới đây thế?”
“Bé ơi, mấy tuổi ? Ba cháu ?”
Tiểu Tinh Tinh cảm thấy mệt mỏi quá .
Sao cũng để ý đến nó thế.
Nó dám tin ai, nhớ lời dặn, nếu lạc thì tìm chú mặc đồ quân phục, ngoài tin bất cứ ai.
Tiểu Tinh Tinh mím chặt môi , mắt láo liên quanh.
Chú mặc đồ quân phục thì thấy, nhưng bên cửa sổ một dì mặc đồ quân phục kìa!
Tiểu Tinh Tinh vội lẻn tới, ôm chặt lấy cẳng chân đó: “Dì xinh ơi, dì xinh ơi!”
Thẩm Tịnh Thư đang mải mê lo lắng ngoài cửa sổ phát ngốc.
Đột nhiên cảm thấy một cục mềm mềm đ.â.m cẳng chân, cúi xuống , một bé gái đang ôm chân .
Đứa bé trông thật dễ thương, tóc tết hai bím, khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt to, mũi và miệng xinh xắn, cằm nhọn, đúng là một mầm non mỹ nhân.
Hơn nữa, miệng bé còn ngọt, gọi là dì xinh ?
Mình sắp năm mươi , còn là dì gì nữa.
“Bé yêu, dì thể bà của cháu , dì .”
Tiểu Tinh Tinh chớp chớp hàng mi dài, ngắm nghía bà mặc đồ quân phục mặt vài giây, trong mắt lộ chút bối rối, dường như hiểu nổi, trông trẻ trung thế là bà ?
so với dì Mỹ Quyên, thì vẻ lớn tuổi hơn vài tuổi thật.
Tiểu Tinh Tinh chu mỏ, đổi cách gọi: “Bà công an ơi!”
Thẩm Tịnh Thư vẻ mặt mũm mĩm đáng yêu của nó tan chảy cả trái tim: “Bà công an, bà việc ở đoàn văn công. Hơn nữa đồng phục chú công an màu trắng cháu ạ, màu xanh .”
Tiểu Tinh Tinh gật gật đầu như hiểu như , : “Bà ơi, cháu lạc, bà thể giúp cháu tìm dì của cháu ? Dì cháu tên là Hà Mỹ Quyên.”
Thẩm Tịnh Thư xoa đầu nó, một cảm giác thiết vô cùng trào dâng trong lòng, bà cũng tại , chỉ cảm thấy vô cùng thiện cảm với đứa trẻ .
“Thì là lạc , thôi, bà dẫn cháu tìm cảnh sát tàu nhé.”
“ mà, từ toa đến toa cảnh sát tàu còn khá xa, với sắp đến giờ bán cơm tàu , sẽ đông đúc, đợi qua giờ ăn, bà sẽ dẫn cháu nhé?”
Tiểu Tinh Tinh gật đầu lia lịa.
Đồng ý.
“Vậy cháu nghỉ giường của bà một lát nhé?”
“Ừm ừm.”
Thẩm Tịnh Thư bế Tiểu Tinh Tinh lên, đặt nó giường của .
Lại lục trong túi lấy mấy viên kẹo sữa: “Ăn kẹo ?”
Tiểu Tinh Tinh lắc đầu.
Dù tạm thời tin tưởng bà cụ mặt, nhưng nó vẫn dám sơ suất.
Thẩm Tịnh Thư mỉm : “Ba dạy cháu ngoan quá, cháu như là đúng đấy, ăn đồ của lạ, nhưng bà .”
Cất kẹo , Thẩm Tịnh Thư bên giường trò chuyện với Tiểu Tinh Tinh.
“Cháu cùng ba ?”
“Không ạ. Mẹ cháu bận công tác, còn ba cháu...”
“Bà ơi, bà tin , cháu hai ba đấy, một ba thật, một ba trong ảnh, nhưng cuối cùng ở cùng với ba trong ảnh.”
“Ba trong ảnh?”
“Ừ, ba trong ảnh, ba trong ảnh còn đến tìm nữa, còn thơm nữa cơ.” Tiểu Tinh Tinh lấy tay che miệng, khúc khích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-mang-thai-bo-tron-thieu-gia-quan-doi-lanh-lung-do-mat-tim-kiem/chuong-132-trung-hop.html.]
Nghĩ đến hôm đó giơ chân hãm ngã, ngã lòng ba, hai hôn ... đúng là đứa bé lanh lợi.
Thẩm Tịnh Thư bật vì vẻ mặt che miệng khúc khích láu lỉnh của nó, trong lòng cũng hiểu , cảm thấy đứa trẻ càng càng chút quen quen.
“Bé yêu, cháu tên là gì?”
“Cháu tên Thẩm Tinh Tinh, nhưng sắp đổi thành Tô Tinh Tinh , dì cháu với ba trong ảnh đăng ký kết hôn, cháu sẽ đổi sang họ .”
“Mẹ cháu họ Tô?”
“Ừ, cháu tên Tô Đào, ba trong ảnh của cháu tên Lục Thành Châu!”
Lục Thành Châu?!
Trời ơi!
Thẩm Tịnh Thư ngây đứa bé nhỏ xíu mặt.
Đây là con của Tô Đào!
Bà bảo mà, chút quen quen.
mà, khoan .
Đứa bé chỉ giống Tô Đào, cũng chút giống Thành Châu nữa?
Thẩm Tịnh Thư chăm chú quan sát ngũ quan của đứa trẻ, bỏ sót một chi tiết nào, càng càng thấy giống!
Giống quá!
Đặc biệt giống Thành Châu hồi nhỏ.
Dù Thành Châu là con trai, nhưng ba tuổi, dáng vẻ cũng khác gì con gái, cũng là mặt nhỏ mắt to, ngũ quan xinh xắn, nếu tóc ngắn thì ai là con trai.
Mãi đến ba tuổi, ngũ quan mới dần dần rõ nét, trở nên góc cạnh hơn.
Đứa bé chẳng lẽ là con của Tô Đào và Thành Châu?
tiểu Tô lừa Thành Châu , nếu m.a.n.g t.h.a.i con của Thành Châu, cô bỏ chạy?
Rốt cuộc là chuyện gì thế ?
Thẩm Tịnh Thư hoang mang.
“Bà ơi, bà ơi?” Tiểu Tinh Tinh thấy Thẩm Tịnh Thư chằm chằm phát ngốc, liền gọi vài tiếng đáng yêu.
Thẩm Tịnh Thư hồn, đứa bé nhỏ xíu mặt, nhịn đưa tay ôm chầm lấy đứa trẻ lòng, hôn lên má hai cái: “Tinh Tinh! Cháu ngoan của bà!”
“Cháu bà là ai ? Bà thực sự là bà nội của cháu đấy, bà là của ba cháu!”
“Bà cho cháu xem ảnh!”
Thẩm Tịnh Thư vô cùng mừng rỡ vì trong ví năm nào cũng ảnh chụp chung với con trai và con gái.
Bà vội vàng lật ảnh , cho Tiểu Tinh Tinh xem: “Đây ba trong ảnh của cháu ?”
Tiểu Tinh Tinh tròn mắt, lấy tay che miệng.
Ái chà!
!
Là ba!
“Bà thực sự là bà nội của cháu?!”
Thẩm Tịnh Thư mỉm xoa má nó: “Đương nhiên , cháu còn một cô nữa đấy, , đây là em gái của ba, cháu gọi là cô.”
“Lần bà Hải Thị, chính là để gặp ba cháu đấy.”
Tiểu Tinh Tinh: “Vậy cháu thử bà nhé. Mẹ cháu cao bao nhiêu? Nặng bao nhiêu? Tóc dài ngắn? Mắt to nhỏ?...”
Tiểu Tinh Tinh liên tục đặt một loạt câu hỏi.
Thẩm Tịnh Thư trả lời trôi chảy, trong bụng nghĩ thằng nhóc cảnh giác còn cao, dễ tin .
“Bà ơi! Bà đúng là bà nội mà!”
Tiểu Tinh Tinh xác nhận xong, bật dậy khỏi giường, lao lòng Thẩm Tịnh Thư, quấn quýt dụi đầu vai bà.
“Bà ơi, bà quá, giống ba .”
“Bà ơi, bà ơi...”
Tiểu Tinh Tinh như cuốc kêu với Thẩm Tịnh Thư.
Thẩm Tịnh Thư ôm đứa cháu nhỏ trong lòng, tâm trạng buồn phiền ảm đạm khi lên tàu, cứ thế từng chút một tiêu tan.
Vứt hết đằng đầu.
lúc nhân viên tàu đến bán cơm, Thẩm Tịnh Thư mua cho Tiểu Tinh Tinh một suất, ba món, lấy khăn tay nhét cổ nó yếm, cầm thìa xúc từng muỗng cho đứa trẻ ăn.
Tiểu Tinh Tinh cũng ngoan.
Không kén ăn chút nào, còn ngọt ngào : “Bà ơi, bà cháu thích ăn cà chua xào trứng ? Còn cả khoai tây xào và thịt chua ngọt nữa...”
Thẩm Tịnh Thư lúc mới phản ứng .
Ôi trời!
Khẩu vị của đứa bé cũng y hệt Thành Châu hồi nhỏ!
Đây... đây cũng trùng hợp quá ?