Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm Kiếm - Chương 139: Ngoại truyện 1
Cập nhật lúc: 2025-12-22 08:09:20
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9pXTN04ddp
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tháng Tám ở Bắc Kinh, trời cao mây nhạt.
Hội trường nhỏ trong khu tập thể Lục quân hôm nay trang trí đặc biệt trang trọng và ấm áp. Cửa , cửa sổ đều dán chữ Hỷ màu đỏ thắm. Bên trong hội trường điểm xuyết bằng những bông hoa lụa trắng thanh nhã và những đóa mộc lan tươi non, giản dị hợp thời, toát lên một vẻ trong trẻo, tươi mới.
Hôm nay là ngày Lục Thành Châu và Tô Đào bù đám cưới.
Ban đầu Tô Đào bù , ngại phiền phức, còn ứng phó với đủ loại khách mời. Phía cô cũng chẳng bao nhiêu họ hàng, chỉ hai bố nuôi, thêm một Hà Mỹ Quyên.
Còn đồng nghiệp các kiểu, cô định mời.
Lục Thành Châu nhất quyết đòi .
Nói là để những quen đều cô là vợ của .
Vì kiên quyết như , Tô Đào cũng đành chiều theo.
Tuy nhiên, chuyện đám cưới cô bận tâm, ném hết cho Lục Thành Châu.
Cô quản gì đến tiệc rượu nghi thức gì cả, "chủ nhãn quăng tay".
Lục Thành Châu ngược bận rộn mệt.
Người khác kết hôn chỉ cần mang theo một câu, hôm nào đến dự tiệc, tham dự đám cưới là xong. Hắn thì , mua một xấp thiệp mời, tấm nào cũng tự tay .
Xin phép đơn vị sử dụng hội trường nhỏ để tổ chức nghi thức hôn lễ.
Còn đem ảnh cưới của hai rửa hết , một gian trưng bày ở lối , để khách mời đều thể thấy.
Tô Đào phục sát đất: "Sao em phát hiện còn tiềm năng tổ chức đám cưới thế? Với là đề cao sự khiêm tốn ? Ra đường cho chạm tay, giữ cách nửa mét, giờ phô trương thế ?"
Lục Thành Châu lời nào ôn nàng lòng, hít hôn, chiều chuộng hết mực: "Anh cho em một đám cưới hảo. Cái gì phụ nữ khác , bảo bối của cũng . Cách trang trí đám cưới là học từ hồi du học ở Liên Xô, thấy tổ chức cưới. Thế nào, bảo bối, em hài lòng ?"
Tô Đào còn gì mà hài lòng chứ, cô chẳng tốn chút sức lực nào, chỉ cần xuất hiện là . Lời khen tuôn dễ dàng: "Tất nhiên là hài lòng , thiết kế cái gì em cũng thích. Chồng em đúng là ưu tú, gì cũng hồn vẻ, ngoài khác tự ti đến c.h.ế.t mất."
Chỉ một câu tùy ý thôi, Lục Thành Châu khen đến nỗi khóe miệng giương lên, hôn liên tục lên má nàng: "Em bảo bối, Liên Xô năm nào cũng kỷ niệm ngày cưới, chúng cũng thế. Mỗi năm ngày hôm nay, chúng đều ăn mừng."
Tô Đào vòng tay nhỏ ôm lấy eo , dựa lòng : "Ừm, ."
Dáng vẻ mềm mại, thuận theo của nàng khiến Lục Thành Châu tan chảy cả trái tim.
"Ái chà, mau ngoài tiếp khách , để em trang điểm bổ sung một chút."
"Để ngắm bảo bối của ."
Tô Đào mặc một bộ đồ cô dâu màu đỏ, cổ áo cài một bông hoa tươi, hình thon thả, thẳng tắp như một đóa hoa.
Mái tóc đen dày dài búi gọn gàng phía , lộ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn như ngọc. Đôi mắt hạnh nhân lúc nào cũng ướt long lanh hôm nay càng thêm sáng ngời, đuôi mắt tự nhiên một tia đỏ nhẹ, tựa như sắc màu nơi đầu cánh hoa đào tháng ba.
Dưới sống mũi cao thẳng, đôi môi đầy đặn thoa một lớp son nhẹ.
Cả nàng kiều diễm tựa đóa hoa nở rộ tận cùng cành, tỏa ánh sáng rực rỡ khiến thể rời mắt.
Lục Thành Châu càng , ánh mắt càng trở nên thâm thúy.
"Bảo bối, em mặc đồ đỏ lắm. Sau mặc nhiều đồ đỏ ."
Tô Đào đảo mắt, liếc một cái đầy giận hờn: "Đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím cũng đều , em biến thành cầu vồng hả?"
Khóe miệng Lục Thành Châu nhếch lên, để lộ hàm răng đều tắp: "Bảo bối của trời sinh đẽ, mặc màu gì cũng ."
"Không mặc cũng ." Câu hạ giọng, áp sát tai nàng mà .
Môi mỏng còn hôn nhẹ lên dái tai nàng.
Tô Đào chịu nổi, run nhẹ, từ lòng bàn chân dâng lên một luồng điện nhỏ.
"Được , mau ngoài …"
Nàng vội vàng đẩy .
Không nữa, hai sắp bén lửa như củi khô gặp lửa mạnh .
Nói cũng kỳ lạ, đây cô thấy thích chuyện lắm, nhưng từ khi ở cùng Lục Thành Châu, thể chất đổi, hai như hai cục nam châm, ngày ngày chỉ dính lấy .
Không những thấy mệt, ngược đều khoái lạc.
"Anh đây bảo bối. Một lát nữa gọi em."
"Ừm."
Tô Đào nhẹ nhàng xoay tấm gương dán tường phòng nghỉ, chính trong gương với đôi mắt mày xuân tình, hình xinh xắn, nàng cũng thấy ngại ngùng.
Sau khi nở hoa thì khác thật.
Tựa như hạt giống nước mưa tưới tắm hàng ngày, mỗi ngày một khác.
Gọi là mướt mát .
Là đầy đặn .
Lần nào Lục Thành Châu trông thấy cũng như sói đói, miệng mút lấy nàng vang lên những tiếng chụt chụt.
Trên chẳng còn chỗ nào lành lặn.
Toàn là những đóa hoa mai đỏ chấm bi.
Có một nhà mất nước, cô tranh thủ buổi chiều lúc nhà tắm công cộng ít , chạy tắm, kết quả gặp chồng Thẩm Tịnh Thư, bà hết cả , kể cái sự bối rối lúc .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-mang-thai-bo-tron-thieu-gia-quan-doi-lanh-lung-do-mat-tim-kiem/chuong-139-ngoai-truyen-1.html.]
Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
- Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm Kiếm
- Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Cả đầy dấu tích, là thể hình dung hành vi của một nào đó.
Kết quả là chồng còn xót xa thôi, về sẽ dạy bảo Lục Thành Châu.
Dù thế nào cũng thể hoang đường bày trò như .
Bày trò khiến thành thế nào cơ chứ.
Hôm đó Tô Đào tắm xong, thế nào cũng chẳng cảm giác, cả bối rối chỉ đào một cái hố chui xuống.
Về nhà liền trở mặt lạnh nhạt với Lục Thành Châu, tối đến gì cũng cho đụng.
Khiến Lục Thành Châu cuống lên.
Vừa dỗ dành hôn hít.
Mọi biện pháp thủ đoạn đều dùng hết.
Rốt cuộc, chỉ ôm vợ xinh mướt mát như mà ăn, thể khó chịu chứ?
Tô Đào thể kháng cự những thủ đoạn của .
Hắn quá hiểu nàng .
Chỗ nào nhẹ, chỗ nào mạnh.
Chỗ nào nhạy cảm.
Hắn như đ.á.n.h thành, ba mươi sáu kế dùng hết.
Mỗi chiêu đều khiến Tô Đào sống dở c.h.ế.t dở.
Cuối cùng lóc xin hàng, cầu xin .
Từ đó về , Tô Đào nhờ mua mấy hộp phấn nền từ Dương Thành về, đường là thoa lên , chỉ sợ một ngày nào đó như ở nhà tắm công cộng, khác trông thấy.
"Mẹ xinh quá!"
Giọng non nớt vang lên từ phía , Tô Đào , thấy Tiểu Tinh Tinh bà nội Thẩm Tịnh Thư dắt tay, mặc một chiếc váy công chúa, n.g.ự.c cài một bông hoa nhỏ màu đỏ, đang mở to đôi mắt tròn xoe nàng.
"Tiểu Tô, sửa soạn xong , để xem nào." Thẩm Tịnh Thư mắt đỏ, vì xúc động, bước tới giúp Tô Đào chỉnh cổ áo, "Con , hôm nay quá xinh ."
"Cảm ơn , hôm nay cũng xinh ."
Thẩm Tịnh Thư mỉm ngại ngùng.
Hôm nay bà mặc quân phục, tóc búi cao, còn trang điểm, trông như mới ba mươi mấy tuổi, trẻ trung khí chất.
"À , hôm nay bố của Thành Châu đến ạ?"
"Ừ, lúc đó còn cùng lão già đáng ghét lên sân khấu, nhưng may là chỉ một lúc, thể nhịn ."
Tô Đào nhịn nổi.
Từ khi chồng tái hôn, vị cựu phu quân hối hận thôi.
Ngày ngày nhờ mang thư cầu xin tha thứ.
Còn đem ảnh thời trẻ của bà in ngày ngày ngắm.
Nhớ đến nỗi đêm đêm ngủ .
Những chuyện đều là chăm sóc kể .
Khiến Tô Đào buồn , ngờ sâu nặng tình cảm thế, nhưng sớm thì gì?
Tình cảm muộn màng còn rẻ hơn cỏ rác.
Đang suy nghĩ, bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Lục Thành Châu đẩy cửa bước .
"Bố!" Tiểu Tinh Tinh vui vẻ chạy tới, ôm lấy chân .
Lục Thành Châu cúi bế con gái lên, từng bước tiến về phía Tô Đào, dừng mặt nàng.
"Chuẩn xong ? Chúng ngoài ." Giọng trầm ấm, ánh mắt dịu dàng đậu lên mặt nàng.
Tô Đào , đứa con gái đang rạng rỡ trong lòng , khẽ gật đầu, đặt tay lòng bàn tay đang đưa .
Hôn lễ đơn giản mà trang trọng.
Dưới sự chứng kiến của những và bạn bè thiết nhất, Lục Thành Châu nắm tay Tô Đào, lá quốc kỳ nàng:
"Đời trung thành với đất nước, cũng trung thành với em. Bảo vệ giang sơn, cũng bảo vệ tổ ấm nhỏ của chúng ."
"Đồng chí Tô Đào, em nguyện cùng phấn đấu, đồng hành trọn đời ?"
Tô Đào kiên định gật đầu, trong đáy mắt là tình yêu dịu dàng: "Em nguyện."
Phía bùng nổ những tràng vỗ tay nhiệt liệt.
Tiểu Tinh Tinh bà nội Lục bế trong lòng, bố sân khấu, trong trẻo hô lên một tiếng:
"Bố kết hôn !"
Giọng trẻ thơ khiến cả hội trường bật , Lục Thành Châu và Tô Đào cũng mỉm , bàn tay nắm chặt siết càng thêm chặt.