Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm Kiếm - Chương 66: Cuối cùng cũng được thấy tận mắt
Cập nhật lúc: 2025-12-22 08:04:59
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qV8ebRetO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghĩ tới đây, Lục Giai Di cố gắng khôi phục thái độ cao lãnh, Tô Đào nữa, đầu Lục Thành Châu: “Anh hai, về .”
Lục Thành Châu thấy cô từ lầu xuống, còn gì hiểu?
Cô ở nhà cố ý trốn xuống lầu, tránh , thì cũng là tránh yêu của .
Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
- Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm Kiếm
- Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Lục Thành Châu căng hàm , ánh mắt sắc lạnh liếc cô một cái, đó cứ thế ngạo nghễ đầu , cũng chẳng thèm cô một cái.
Lục Giai Di ngượng ngùng mím môi, cúi đầu kéo vạt áo , chút bất an. Thẩm Tịnh Thư vội vàng giải vây cho con gái, lấy món đồ lấy từ lầu xuống, “Tiểu Tô, đây là quà gặp mặt của bác dành cho cháu.”
Thẩm Tịnh Thư cẩn thận mở lớp vải lụa trắng bọc bên ngoài, bên trong là một chiếc vòng ngọc thông thể trong suốt, màu sắc là loại thúy lục thuần khiết đậm đà vô cùng, như một dòng nước xuân đông đặc, khi ánh sáng lướt qua, bên trong vòng dường như sóng xuân chảy trôi, long lanh rơi, một cái là thứ ngọc thúy thượng phẩm giá trị hề rẻ.
Thẩm Tịnh Thư kéo tay Tô Đào, đeo chiếc vòng ngọc cổ tay cô, cổ tay thon thả lập tức như tuyết mới tan, vòng ngọc tôn lên vẻ trắng nõn mịn màng, tựa nước xuân vấn vít quanh tuyết, thanh tú thấu xương, cử chỉ động tác đều toát một khí chất linh vận, đến mê .
Tô Đào từ chối, cô đến gặp phụ , quà của đối phương càng quý trọng càng chứng tỏ họ càng coi trọng cô, cô an tâm nhận là , cứ đẩy qua đẩy , ngược tỏ nhỏ mọn.
Cô nâng cổ tay, ngắm nghía chiếc vòng ngọc: “Đẹp quá ạ, cảm ơn bác!”
Thẩm Tịnh Thư vui mừng : “Cháu thích là , chiếc vòng quả thực hợp với cháu, cháu đeo đặc biệt xinh .”
Lục Giai Di đối với biểu tình của ruột quá quen thuộc, thấy quần áo và trang sức ưa thích liền sẽ lộ biểu tình , xem chị Mạn Lệ cửa , chị dâu mới trực tiếp hạ gục cô .
Lục Giai Di đang bạn cảm thấy tiếc nuối trong lòng, Tô Đào mỉm cô: “Giai Di, em mang quà cho chị đây. Cái là điểm tâm mới bên em, miền Bắc lẽ bán, chị nếm thử xem thích .”
Tô Đào lấy hai hộp bánh trứng chuẩn sẵn, hai tay đưa cho Lục Giai Di.
Lục Giai Di với tư cách là kẻ tham ăn, thấy điểm tâm nhảy nhót trong lòng, tính chị dâu còn tặng quà, đợi đến khi cô tiếp nhận hộp bánh mở xem, ngạc nhiên há miệng: “Đây là điểm tâm gì ?”
Cô từng thấy bao giờ.
trông vẻ khá ngon.
Tô Đào giải thích: “Cái gọi là bánh trứng, cảm giác bên ngoài giòn tan bên trong thơm mềm, chỉ là hạn sử dụng khá ngắn, để lâu, lúc lò em mua, tàu một ngày một đêm, đến giờ gần hai ngày , nhất là hôm nay ăn hết, để đến mai cảm giác sẽ còn ngon như nữa.”
Nghe thấy là bánh trứng, mắt Lục Giai Di đều sáng lên, đây chẳng là loại điểm tâm chị Mạn Lệ ?!
Cô còn tưởng đợi lâu mới thể mua loại điểm tâm ở Kinh Bắc, ngờ nhanh như ăn .
“Cảm ơn chị dâu.” Lục Giai Di bản còn kịp phản ứng, buột miệng .
Tô Đào mỉm : “Không gì.”
Thẩm Tịnh Thư trêu chọc: “Tiểu Tô, món quà của cháu coi như tặng đúng tâm khảm của nó , con bé , tham ăn nhất, hai hộp 6 cái bánh trứng của cháu, nó đảm bảo hôm nay ăn hết, chỉ là ngày mai cân nặng lẽ tăng bốn năm cân nữa, cũng bao giờ mới gầy .”
“Mẹ—”, Lục Giai Di kéo dài âm cuối, chút ngượng ngùng liếc Tô Đào một cái, Thẩm Tịnh Thư vẫy tay, “Được , nữa, con ăn , hôm nay phá hứng của con nữa, ăn xong từ từ giảm cân.”
Lục Giai Di ôm hộp bánh trứng, l.i.ế.m liếm môi, đó lấy một cái , c.ắ.n một miếng, hưởng thụ nheo mắt , quả nhiên là giòn tan vô cùng, c.ắ.n đến phần màu vàng sữa ở giữa, mùi vị quá ngọt ngào thơm ngon, “Ừm, ngon quá ngon quá!”
Lục Giai Di như con chuột đồng đang ăn, một miếng nối tiếp một miếng, lâu ba cái bánh trứng bụng. Nhìn Thẩm Tịnh Thư cũng thấy đói, bắt đầu sắp xếp bữa tối hôm nay: “Thành Châu, con quốc doanh phạn điếm mua vài món cứng về, bên thêm hai món cơm nhà, đợi đến đông đủ là thể khai phạn.”
“Vâng”, Lục Thành Châu đáp ứng, đầu Tô Đào, giọng trầm thấp, “Anh ngoài một chút, nhanh sẽ về. Nếu uống nước thể rót từ bình thủy màu xanh lá , nếu đói thì ăn chút gì đó lót , đồ ăn vặt của em để trong túi hành lý .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-mang-thai-bo-tron-thieu-gia-quan-doi-lanh-lung-do-mat-tim-kiem/chuong-66-cuoi-cung-cung-duoc-thay-tan-mat.html.]
Lục Thành Châu dặn dò một hồi, chỉ chỉ sàn nhà bên cạnh tay vịch ghế sô pha, hành lý của hai đều để ở đó.
“Biết , nhanh .” Tô Đào đẩy đẩy cánh tay , Lục Thành Châu mới dậy, khi bước đầu, “Có món nào đặc biệt ăn ? Trong phạn điếm tiểu , thể gọi món.”
Tô Đào lắc đầu: “Anh mua là , em kén.”
Lục Thành Châu gật đầu, khi còn yên tâm cô vài cái, thấy cô vui vẻ đang chuyện với , mới yên tâm .
Thẩm Tịnh Thư vẫn luôn tò mò con trai khi yêu đương sẽ như thế nào, hôm nay coi như thấy tận mắt .
Trước đây con trai thêm hai câu đều khó, mỗi trả lời đều như huấn luyện quân đội, một chữ thừa, bây giờ con trai đối với Tô Đào, dặn dò từ rót nước uống, sợ chờ lâu đói bụng, còn lo lắng ăn quen món Kinh Bắc, cái sự chăm sóc chu đáo chu đáo , Thẩm Tịnh Thư đều nghi ngờ mắt hoa , đây vẫn là đứa con trai tiếc chữ như vàng ngày của bà ?
Đợi Lục Thành Châu ngoài, Lục Giai Di bên cạnh đang ăn bánh trứng, Thẩm Tịnh Thư tò mò hỏi: “Tiểu Tô, cháu với Thành Châu quen bao lâu ? Hai đứa quen như thế nào?”
Tô Đào lặp với Lục mẫu một phiên bản từng với Lục Thành Châu.
Thẩm Tịnh Thư ngạc nhiên: “Vậy Thành Châu khi mất trí vẫn nhớ cháu?”
Tô Đào đương nhiên sẽ tự đào hố chôn , đó Lục Thành Châu vì bảo vệ cô, mặt đồng nghiệp dối là khôi phục một chút trí nhớ, trực tiếp xác thực phận của cô, cho nên lúc đối mặt với sự hỏi han của Lục mẫu, Tô Đào liền thuận nước đẩy thuyền: “Thành Châu khôi phục một chút xíu trí nhớ, nhớ em.”
Thẩm Tịnh Thư nghi ngờ gì: “Đứa trẻ mất trí cũng quên bạn gái của .”
Có thể thấy thích đến mức nào.
Cũng , bạn gái xinh như nếu mà quên mất, khác tranh đoạt mất thì ?
Thẩm Tịnh Thư , dậy sắp xếp: “Tiểu Tô bác nấu cơm, Giai Di con tiếp chị dâu con chút, đừng chỉ lo ăn.”
“Ừm ừm.” Lục Giai Di trong miệng đầy đồ gật đầu.
Lục mẫu nhà bếp.
•
Bộ Ngoại tuyên.
Lục Thành Minh đón vợ là Mạnh Yên, hai cùng về nhà. Hai kết hôn năm năm, phòng phân phối của đơn vị vẫn xuống, vẫn luôn ở trong tòa nhà hai tầng của nhà họ Lục.
Hai trong đơn vị đều là cán bộ thường, ở quen phòng cán bộ nhà họ Lục, phòng bình thường của đơn vị riêng, liền còn khao khát phân phòng nữa, cho nên cũng luôn tìm quan hệ tranh thủ, đằng nào cũng xếp hàng đợi, đến lượt tính.
Trên đường Mạnh Yên nhớ : “Tính toán thời gian, em trai với bạn gái hẳn về đến nhà chứ? Anh chúng nên chuẩn chút quà gì cho bạn gái ?”
Lục Thành Minh một câu từ chối: “Không cần, một đứa nhà quê thôi, hai chúng cho nó chút sắc mặt nó cũng nên cảm thấy vinh hạnh lắm , còn cần tặng quà cáp gì nữa.”
“Nói cũng ”, Mạnh Yên tán thành, nhớ đến tin đồn , “Em trai cũng là t.a.i n.ạ.n xe não đập ngu , quen đứa nào , cứ đòi tìm một đứa nhà quê đồ second-hand, hôm nay ở đơn vị em Chu Mạn Lệ , phụ nữ đó học tiểu học còn nghiệp, cũng công việc, đàn ông từng đính hôn với cô còn là một tên lưu manh, chừng hai ngủ với từ lâu .”
Mạnh Yên cùng Chu Mạn Lệ đều ở một khoa của Bộ Ngoại tuyên.
Lục Thành Minh xong hả hê: “Vậy thì bữa cơm tối nay kịch xem , chúng nhanh chút, đừng bỏ lỡ vở kịch .”