Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm Kiếm - Chương 93

Cập nhật lúc: 2025-12-22 08:08:34
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6faOPXua5A

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Thật sự chứ?” Lục Thành Châu vẫn yên tâm cô.

“Thật mà. Anh mau về ... ọe...”

Một cơn buồn nôn trào lên cổ họng, Tô Đào vội vàng bụm miệng.

Lục Thành Châu lo lắng đỡ lấy cô, “Anh đưa em đến phòng y tế kiểm tra.”

“Không cần cần!” Tô Đào vẫy tay, đẩy phía ngoài, “Em uống nhiều nước nóng là , mau xuống tìm dì Thẩm và Giai Di , đừng để họ đợi lâu.”

Cô quá rõ, đây là hiện tượng nghén nữa, tuyệt đối thể đến phòng y tế, vạn nhất khác là toi đời.

Thấy cô kiên quyết, Lục Thành Châu đành : “Vậy em nghỉ ngơi cho , hai bình nước nóng đều đổ đầy , tối nay trời lạnh, em khỏe, cố gắng đừng tắm, lau qua loa là . Trước khi ngủ nhớ kiểm tra khóa cửa, sáng mai mang đồ ăn sáng đến cho em.”

“Anh đây, em yêu.”

“Ừm ừm. Tạm biệt.”

Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
- Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm Kiếm
- Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Lục Thành Châu phòng đóng cửa, mới nỡ thu ánh mắt, rời .

Anh nỡ , thật sự đây cùng cô.

Không , ngày mai giục giục báo cáo kết hôn, phê duyệt nhanh lên, sớm đăng ký kết hôn với cô, danh chính ngôn thuận ở cùng cô.

Lục Thành Châu bước khỏi nhà tập thể, Thẩm Tịnh Thư và Lục Giai Di đang đợi ánh đèn đường.

Nhìn thấy con trai tới, thần sắc vẫn mang chút lo lắng, Thẩm Tịnh Thư quan tâm hỏi: “Thành Châu, Tiểu Tô khỏe ? Mẹ thấy tối nay con bé cũng ăn bao nhiêu.”

Lục Thành Châu: “Cô buồn nôn, nôn nao, đây cũng từng như , ngày mai con bệnh viện tái khám, thuận tiện đưa cô cùng .”

“Cũng , đến bệnh viện kiểm tra cho yên tâm.”

“Đợi .”

Thẩm Tịnh Thư đột nhiên phản ứng , nghĩ đến triệu chứng thời kỳ đầu m.a.n.g t.h.a.i của đây, nhớ tới chiều nay thấy con trai và Tô Đào hôn kịch liệt như , ở nhà họ Lục nửa đêm hai vẫn còn trong phòng ‘học tập’, lẽ...

“Thành Châu, lẽ Tiểu Tô t.h.a.i ?! Con... con đối với Tiểu Tô...”

Thẩm Tịnh Thư mắt tròn xoe, chằm chằm con trai .

Lục Thành Châu sắc mặt cứng đờ trong chốc lát, nhanh chóng phủ nhận: “Không .”

“Không t.h.a.i cái đó... cái đó?”

“Đều .” Lục Thành Châu chắc như đinh đóng cột.

Thẩm Tịnh Thư thở phào nhẹ nhõm: “Còn là con chừng mực, tuy rằng lúc tình cảm thì chút kiểm soát , nhưng t.h.a.i hôn nhân đối với danh tiếng cô gái , con chuyện đó, .”

Lục Thành Châu ừ một tiếng.

Rõ ràng tiếp tục chủ đề .

Lục Giai Di bên cạnh lắc đầu bổ sung một câu: “Với diện mạo và hình như của nhị tẩu , Đường Tăng đến cũng kiểm soát nổi.”

Thẩm Tịnh Thư phì , cũng , hôm nay Tiểu Tô mặc bộ quần áo ở nhà, hình đó mới gọi là mê hoặc, mỏng manh một tấm, nhưng n.g.ự.c căng đầy, m.ô.n.g cao ngất, chân trắng đều, eo nhỏ chỉ một bàn tay, đừng đàn ông, ngay cả bà như bà cũng thấy hoa mắt.

Lúc đó tay con trai ôm lấy eo Tiểu Tô, mu bàn tay gân xanh đều nổi lên, gân xanh cổ cũng rõ ràng, ước chừng nhịn sắp nổ tung nhỉ?

“Thành Châu, ngày mai con giục giục báo cáo kết hôn, bảo tìm lãnh đạo của con, phê duyệt nhanh lên.” Thẩm Tịnh Thư thật sự sợ con trai nhịn hỏng mất, xét cho cùng khác 25 tuổi, con cái chạy lung tung cả , con trai bà 25 tuổi mới bắt đầu hẹn hò.

Ba về phía nhà họ Lục.

Nhà tập thể Viện Nghiên cứu Khoa học.

Tô Đào bụm miệng chạy thẳng nhà vệ sinh, cảm giác buồn nôn từng đợt trào lên cổ họng, cô chúi bên bồn rửa, tiếng nôn khan vang lên, nhưng chẳng nôn thứ gì.

Cái cảm giác , thật là chịu nổi.

Cô cong duy trì tư thế một lúc, nôn cả hồi, vẫn chỉ chút nước chua.

Vặn vòi nước súc miệng vài cái, hất nước lên mặt mạnh vài , ngẩng đầu khuôn mặt nhợt nhạt ướt đẫm trong gương, trong mắt Tô Đào là một mảng mê mang.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-mang-thai-bo-tron-thieu-gia-quan-doi-lanh-lung-do-mat-tim-kiem/chuong-93.html.]

Phải đây?

Bây giờ việc Lục Thành Châu sắp hồi phục ký ức cũng giống như đứa trẻ trong bụng, đều trở thành thanh kiếm treo lơ lửng đỉnh đầu cô.

Bất cứ lúc nào cũng thể rơi xuống.

Lại còn là hai thanh kiếm, uy lực kép.

Tính toán thời gian, đứa trẻ trong bụng hơn hai tháng , cho dù bây giờ cô lập tức ngủ với Lục Thành Châu, thời gian cũng gượng ép, thêm đó hồi phục ký ức, hai căn bản từng hẹn hò, chuyện đứa trẻ cũng sẽ vạch trần.

Đến lúc đó...

Tô Đào dám nghĩ.

Bây giờ cô thể cảm nhận Lục Thành Châu quan tâm cô nhiều thế nào, thích cô nhiều thế nào, nếu cô từ đầu đến cuối đều lừa dối , trong bụng cô mang giống của khác đổ lên đầu , Tô Đào chỉ cần góc độ của Lục Thành Châu mà nghĩ một chút, bản cô cũng tự chặt nát .

Việc cô thật sự quá đáng .

Vậy rốt cuộc cô mới ?

Là mạo hiểm nguy cơ bại lộ, tiếp tục thực hiện theo kế hoạch ban đầu, là...

Trực tiếp chuồn mất?

Nghĩ đến chuồn mất, trong lòng Tô Đào bỗng dâng lên một tia lưu luyến.

Cô cũng trái tim, Lục Thành Châu đối với cô như , cô khó động tâm, nhưng chạy, vạn nhất hồi phục ký ức, cô nên đối mặt với thế nào?

Tô Đào trong tâm trạng vạn phần giằng xé rửa ráy xong, lên giường.

Vốn tưởng tối nay chắc chắn mất ngủ, ngờ cô nhắm mắt lâu ngủ , lẽ là do nguyên nhân mang thai, giấc ngủ của t.h.a.i p.h.ụ thường .

Tô Đào tỉnh dậy lúc trời sáng, liếc thời gian, tám giờ sáng, cô chống tay lên trán, thở dài bất lực, thật sự khâm phục bản , thời khắc căng thẳng như , cô vẫn thể ngủ một mạch đến sáng.

Cũng sợ Lục Thành Châu vạn nhất tối qua hồi phục ký ức, sáng sớm đến tìm cô tính sổ.

Nghĩ đến đây, Tô Đào hoảng hốt từ giường bật dậy, lôi túi hành lý , mở tủ quần áo, bắt đầu nhét từng cái từng cái quần áo gấp hôm qua túi hành lý.

Thần kinh cô quá căng thẳng, để ý động tĩnh trong phòng khách.

Ngay lúc cô nhét một nửa, bên tai đột nhiên vang lên một giọng lạnh lùng trầm đặc——

“Em đang gì thế?”

Động tác tay Tô Đào cứng đờ, ngước đầu lên ngay lập tức, liền thấy Lục Thành Châu xách hộp cơm nhôm ở cửa phòng ngủ, ánh mắt trầm trầm đè nặng lên cô.

“Em... em...” Tô Đào vốn phát hoảng, ánh mắt đầy áp lực của chằm chằm, lưỡi đều vấp váp, thấy sự lanh lợi khéo léo thường ngày.

Lục Thành Châu để đồ vật tay lên bàn, bước những bước dài tới, thấy tủ quần áo trống một nửa, túi hành lý mặt đất, sắc mặt trầm xuống: “Em thu dọn hành lý định ?”

Tô Đào nắm chặt lòng bàn tay, nghĩ một lý do: “Không... cả, đột nhiên nhớ hôm qua hình như quên lau tủ quần áo, đang định dời quần áo để lau một chút.”

Sắc mặt căng thẳng của Lục Thành Châu dịu xuống, lúc nãy suýt nữa tưởng cô .

“Anh mang đồ ăn sáng đến , em ăn , tủ để lau.”

Hắn xắn tay áo, chuyển quần áo trong túi hành lý của cô lên giường, đồ đạc còn trong tủ cũng dọn trống, đó chuẩn lấy nước.

Nhìn đến bận rộn tới lui, cô một câu, lập tức , nhưng cô chỉ là tùy miệng lừa thôi, trong lòng Tô Đào đột nhiên dâng lên một chút chua xót.

Khi ngang bàn ăn, Tô Đào liền kéo tay , giọng dịu dàng: “Một lúc nữa em tự lau, ăn sáng cùng em ?”

“Được.” Lục Thành Châu kéo ghế xuống, sáng nay đến nhà ăn lấy cơm, lấy xong là đến tìm cô, còn kịp ăn.

em yêu, ăn cơm xong đến bệnh viện tái khám, em cùng nhé.”

“Được chứ.” Tô Đào vốn cũng xem tình hình hồi phục của , lập tức đồng ý.

 

Loading...