Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Chinh Phục - Chương 172.
Cập nhật lúc: 2025-03-28 09:25:33
Lượt xem: 1,523
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu Tây Dã cũng bất ngờ. Không ai đãi ngộ , hai gọi văn phòng của Thương Thời Nghị để trò chuyện.
Lần đầu tiên, Thương Thời Nghị hỏi một vấn đề liên quan đến cuộc họp, đó hỏi ở Bắc Kinh .
Hôm nay vẫn là chủ đề đó, hỏi ở Bắc Kinh . Không chỉ phân tích cho về tương lai, mà còn đặc biệt nhắc đến gia đình.
Điều khiến Chu Tây Dã thể suy nghĩ nhiều hơn, lý do thực sự Thương Thời Nghị giữ ở Bắc Kinh là Khương Tri Tri.
Dù thì, Thương Thời Nghị rõ ràng, bọn họ đều mang vai trách nhiệm, khi mệnh lệnh ban xuống, còn thể quan tâm đến gia đình nhỏ của riêng ?
Một khi gánh lên vai lòng trung thành, thì nhất định sẽ phụ lòng gia đình.
Theo lý mà , với vị trí và kinh nghiệm của Thương Thời Nghị, ông sẽ những lời như với một liên quan. Dù yêu tài trọng tài chăng nữa, cũng chỉ xuất phát từ sự nghiệp, chứ thể hai đều nhắc đến gia đình .
Thương Thời Nghị, Khương Tri Tri.
Sự tương đồng giữa Thương Hành Châu và Khương Tri Tri.
Thời điểm Thương Thời Nghị trở mặt với Thương Thời Anh…
Sự quan tâm của Thương Thời Nghị dành cho !
Còn nữa, việc Thương Thời Nghị đột nhiên tặng nhân sâm cho bố !
Trên đường trở về buổi chiều, Chu Tây Dã từng chút từng chút bóc tách phân tích. Đến khi kết luận cuối cùng, ngay cả bản cũng thấy kinh ngạc.
Che giấu suy nghĩ của , chỉ với Khương Tri Tri về đề nghị của Thương Thời Nghị: “Phó bộ trưởng Thương đề nghị ở tiếp tục học tập và nâng cao trình độ, rằng một chỉ huy giỏi là hiếm .”
Mắt Khương Tri Tri sáng lên, liên tục gật đầu: “Phó bộ trưởng Thương đúng! Thực , một chỉ huy xuất sắc cũng là yếu tố quan trọng trong chiến tranh. Biết đánh trận và giỏi đánh trận là hai khái niệm khác mà!”
Chu Tây Dã cúi xuống hôn lên môi cô: “Ừm, sẽ cân nhắc.”
Cánh tay ôm eo cô dần siết chặt.
Khương Tri Tri vội đẩy vai : “Không , ! Trễ quá , sáng mai còn họp sớm đấy!”
Chu Tây Dã cọ nhẹ chóp mũi má cô: “Sáng mai nghỉ, chiều mới phát biểu.”
Khương Tri Tri sững một chút phản ứng : “Trời ơi! Chu Tây Dã! Anh lừa Đông hả? Có tính toán sẵn từ ? Anh càng ngày càng thâm sâu đấy!”
Vì ăn thịt, từ thủ đoạn.
Chu Tây Dã bật khẽ, cho cô cơ hội tiếp mà chặn môi cô .
Khương Tri Tri , đưa tay ôm lấy cổ …
Dù ngủ muộn, nhưng sáng hôm , Chu Tây Dã vẫn dậy đúng giờ mà Khương Tri Tri thức giấc.
Sau khi rửa mặt xong, xuống bàn ăn báo.
Phương Hoa chút ngạc nhiên: “Hôm nay con vội ? Bố con sáng sớm xuống cơ quan, mấy ngày tới cũng về.”
Chu Tây Dã gật đầu: “Hôm nay nghỉ nửa ngày, trưa ăn xong con mới . Bữa sáng để con .”
Phương Hoa xua tay: “Mẹ xong hết . Hôm qua mua ít bột nếp, nửa đêm ngủ nên gói ít bánh trôi nhân mè đen và đậu phộng. Lát nữa Tri Tri dậy, con nấu cho nó ăn nhé.”
Nói xong, bà bổ sung một câu: “Mẹ thấy con bé thích đồ ngọt, lát nữa chiên ít bánh gạo nếp đồ ăn vặt cho nó.”
Chu Tây Dã bất ngờ Phương Hoa. Trong ấn tượng của , là dễ gần.
Sao tự dưng đổi hẳn thế ?
Phương Hoa cũng để ý lắm: “Bánh trôi chỉ cần nổi lên mặt nước là , đừng nấu quá lâu, sẽ nát đấy.”
Đang chuyện thì Chu Tiểu Xuyên ngáp dài từ lầu xuống.
Vừa thấy Chu Tây Dã ở bàn ăn, lập tức nghiêm chỉnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-mat-lanh-quan-thieu-bi-tieu-kieu-the-chinh-phuc/chuong-172.html.]
Eo vẫn còn đau nhẹ…
Phương Hoa nhận sự khác thường của con trai út, chỉ giục Chu Tiểu Xuyên: “Rửa mặt xong thì mau ăn sáng . Bánh bao và đồ ăn đều để trong nồi, ăn xong nhớ dọn dẹp. Mẹ sang nhà cô con một chuyến.”
Dặn dò thêm vài câu, bà vội vàng quần áo ngoài.
Chu Tiểu Xuyên đợi Phương Hoa khỏi, lúc mới chậm rãi dịch đến bàn ăn: “Anh, hôm nay họp ?”
Chu Tây Dã gấp tờ báo , đặt lên bàn, ánh mắt trầm xuống, chằm chằm Chu Tiểu Xuyên, môi mím, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị.
Chu Tiểu Xuyên thoáng căng thẳng, tim co rút một chút, vẫn chút sợ hãi: “Anh, hôm nay em sẽ tìm Tiểu Lục hỏi rõ xem rốt cuộc là chuyện gì.”
Chu Tây Dã nhíu mày: “Chu Tiểu Xuyên, em hai mươi hai tuổi , mười hai tuổi nữa. Gặp chuyện như thế thì động não suy nghĩ. Ngoài nhà em , em còn tin tưởng ngoài ?”
Chu Tiểu Xuyên ấp úng: “Anh, Tiểu Lục chắc , bọn em lớn lên cùng mà.”
Chu Tây Dã đứa em trai cứng đầu ngu ngốc của : “Ngay cả em ruột còn thể trở mặt thành thù. Em lấy tự tin rằng đối phương chắc chắn sẽ hại em? Làm , bất cứ lúc nào cũng giữ vài phần cảnh giác.”
“Bây giờ là tình huống gì, em rõ ? Nói sai một câu thì hậu quả nghiêm trọng thế nào, em ?”
Chu Tiểu Xuyên im lặng cúi đầu, trong lòng chút phục. Dù hại thật, nhưng cũng thể như trai , lúc nào cũng nghi ngờ tất cả bên cạnh.
Cậu và Tiểu Lục là bạn từ nhỏ, tự tin hiểu rõ đối phương.
Chu Tây Dã bộ dạng cứng đầu của , rằng nhiều cũng vô ích. Có lẽ để chịu một trận thiệt thòi lớn bên ngoài thì mới chịu ghi nhớ bài học.
Chu Tiểu Xuyên chịu áp lực ăn sáng xong liền vội vã rời .
Trên đường, vẫn còn phàn nàn với Tiểu Lục về chuyện trai dạy dỗ. May mà vẫn còn chút đầu óc, nhắc đến chuyện Khương Tri Tri thực sự tìm thấy thứ gì đó trong tập tài liệu.
—
Khương Tri Tri ngủ nướng đến hơn mười giờ mới dậy, ôm chăn ngơ ngẩn một lát. Hôm nay là ngày cuối cùng cô thể lười biếng ở nhà, ngày mai đến lớp học tập .
Cô vẫn kịp tìm Biên Tiêu Tiêu nữa!
Vừa nghĩ đến chuyện gặp Biên Tiêu Tiêu, Khương Tri Tri lập tức hứng khởi, bật dậy mặc quần áo, suýt chút nữa ngã xuống giường.
Chân đau đến tận gốc!
Khương Tri Tri hậm hực trừng mắt chiếc bàn gỗ bên cạnh giường, cái bàn nhất định dọn !
Cái giường cũng sửa, sửa cho phát tiếng động!
Cô yên một lát để định , dụi mắt rửa mặt.
Lúc bước ngoài, cô mới phát hiện Chu Tây Dã đang trong phòng khách… việc với kim chỉ!
Hạt Dẻ Rang Đường
Cô dụi mắt nữa, cảm thấy như hoa mắt, Chu Tây Dã thực sự đang may vá!
Cô chạy đến bên cạnh , tò mò miếng da cừu trong tay , may thành hình ống: “Anh đang gì thế?”
Chu Tây Dã đưa cho cô xem: “Bọc cái tay lái xe đạp, đó em đeo găng tay xe sẽ lạnh nữa.”
Khương Tri Tri thấy thật thần kỳ: “Không găng tay bông quân dụng ? Cái đó cũng ấm mà.”
Chu Tây Dã tiếp tục may vá, ngẩng đầu lên: “Cái đó tuy ấm nhưng linh hoạt. Cái bọc tay lái xe đạp, em chỉ cần đeo găng tay bình thường là đủ. Như ngón tay linh hoạt, bóp phanh xe cũng dễ dàng hơn.”
Anh nhặt một miếng da cừu may xong lên: “Còn nữa, buổi sáng học, đeo cái đầu gối. Nếu , gió lùa đầu gối lâu ngày dễ phong thấp.”
Khương Tri Tri: “!!”
Bất ngờ bật , cô đưa tay khoác lấy cánh tay : “Anh , thế giống cái gì ?”
Chu Tây Dã thấy cô , liền chắc lời , nên mặc kệ cô.
Khương Tri Tri thấy để ý đến , càng khoái chí, dựa vai : “Giống một ông bố già lo lắng đủ thứ!”
Chu Tây Dã đột nhiên , đè Khương Tri Tri xuống ghế sô pha, đưa tay nâng cằm cô lên, hôn xuống…