Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Chinh Phục - Chương 191.
Cập nhật lúc: 2025-04-02 02:25:51
Lượt xem: 1,588
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Uông Thanh Lan sợ đến mức thở nổi, trong lòng cố gắng tự trấn an: Chắc chắn là , chắc chắn là .
Nhìn phụ nữ áo trắng ngày càng đến gần, những vết lốm đốm mặt bà trông càng đáng sợ hơn.
Quan trọng nhất là… đôi chân bà hề động tác bước , mà là… trôi lơ lửng tới.
Lơ lửng tới…
Da đầu Uông Thanh Lan lập tức tê dại, tóc gáy dựng , lắp bắp: “Ngươi… rốt cuộc là … là… ma…”
Chưa kịp phản ứng, phụ nữ áo trắng trôi tới mặt bà , họng s.ú.n.g đen ngòm chĩa thẳng trán bà , giọng khàn khàn:
“Uông Thanh Lan… Chị nhớ ? Uông Thanh Lan…”
“ đợi ngươi bao năm , còn đến…”
Đầu óc Uông Thanh Lan trống rỗng, hét lên một tiếng ngất xỉu. Trước khi mất ý thức, bà vẫn còn nghĩ: Là Biên Tố Khê, Biên Tố Khê đến đòi mạng .
Biên Tố Khê đá Uông Thanh Lan một cái: “Đồ vô dụng, mà ngất ?”
Thương Hành Châu từ gốc cây gần đó chạy : “Mẹ, , con diễn đạt ?”
Sau đó, Uông Thanh Lan ngất xỉu, tức giận định xông lên đá thêm vài cái: “Mẹ, chính là bà ! Lúc ở Cam Bắc mắng con là đồ súc sinh!”
Biên Tố Khê ừ một tiếng, thản nhiên giơ chân giẫm mạnh lên miệng Uông Thanh Lan, nghiền nát mấy .
Rồi điên cuồng đạp lên bụng, lên bà , nhưng Uông Thanh Lan cứ như c.h.ế.t thật , nhúc nhích.
Thương Hành Châu bỗng thấy bà bốc nóng, liền ghét bỏ bịt mũi: “Mẹ, bà tè quần .”
Biên Tố Khê mạnh tay giẫm lên ngón tay Uông Thanh Lan vài cái, lệnh cho con trai: “Nhanh, thu dây thừng và xe trượt , thấy tiếng xe .”
Thương Hành Châu lập tức thu dây thừng và xe trượt , một tay kẹp chặt, một tay kéo Biên Tố Khê chạy rừng ven đường.
Trong rừng sương mù dày đặc, dễ phát hiện.
Biên Tố Khê nhanh chóng nhét một đoạn ống thép tay Thương Hành Châu: “Của con đấy.”
Vừa bà dùng nó để giả nòng s.ú.n.g dọa Uông Thanh Lan.
Thương Hành Châu nghĩ nhiều, nhét túi: “Mẹ, nãy con kiểm soát tốc độ cũng đúng ?”
Đường băng, Biên Tố Khê xe trượt, vạt váy dài chạm đất, còn Thương Hành Châu trốn bên cạnh kéo dây thừng, cần cử động mà vẫn thể trượt về phía .
Dù tiếng động, nhưng Uông Thanh Lan dọa ngu , để ý.
Biên Tố Khê thằng con trai ngốc nghếch, gật đầu: “Cũng , nhưng nhanh quá. Nếu chậm một chút, bà sẽ càng sợ hơn.”
Thương Hành Châu vẫn còn hưng phấn vì chuyện : “Xe đạp ở phía , mau về thôi, nếu bố nhất định sẽ phát hiện.”
Biên Tố Khê im lặng một lúc: “Bố con e là phát hiện .”
Hai ngày nay, họ luôn theo dõi Uông Thanh Lan, bàn bạc vô phương án. Họ phát hiện bà mỗi ngày đều ngoài tìm quan hệ lúc bốn, năm giờ sáng hoặc nửa đêm, vì ban ngày dễ phát hiện.
Hôm nay, cuối cùng cũng chặn bà .
Thương Hành Châu đạp xe chở vội vàng về căn nhà tạm thời của họ ở Bắc Kinh.
Trước khi cửa, Biên Tố Khê cởi chiếc váy dài màu trắng bên ngoài, cuộn nhét chậu hoa ở cửa.
Thương Thời Nghị ghế gỗ trong phòng khách, vợ và con trai bước . Ông định nổi giận nhưng khi thấy sắc mặt vợ tái nhợt, lửa giận liền dịu xuống, dậy nắm tay bà:
“Sao tay lạnh thế ? Hai con sáng sớm ?”
Giọng dịu dàng và kiên nhẫn.
Biên Tố Khê cúi mắt: “Tiểu Châu dẫn em ngoài xem một chút.”
Thương Thời Nghị phát hiện sắc mặt vợ trắng bệch bất thường, đưa tay sờ thử, cả bàn tay đều trắng, giống như lớp phấn mặt nghệ sĩ hát tuồng.
Vết sẹo bỏng mặt cũng trang điểm giả, trông còn sâu và đáng sợ hơn.
Ông đoán ít nhiều, cuối cùng chỉ thở dài bất lực: “Đi rửa mặt ngủ thêm một lát .”
Biên Tố Khê ngoan ngoãn về phía phòng ngủ. Lúc lướt qua Thương Hành Châu, bà nhẹ nhàng vỗ cánh tay con trai, ý bảo tự lo lấy .
Chờ vợ phòng, Thương Thời Nghị lập tức nghiêm mặt, chằm chằm Thương Hành Châu:
“Mẹ con sức khỏe , mà con còn lén đưa ngoài? Lá gan con càng ngày càng lớn đấy! Hai gì? Hai ngày nay bố ở nhà, ngày nào hai con cũng ngoài ?”
Thương Hành Châu sợ đến mức lùi một bước:
“Không mà, bọn con gì cả, chỉ ngoài dạo một chút thôi.”
Thương Thời Nghị chỉ túi áo của :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-mat-lanh-quan-thieu-bi-tieu-kieu-the-chinh-phuc/chuong-191.html.]
Hạt Dẻ Rang Đường
“Trong đó gì?”
Thương Hành Châu do dự một lát, lấy một đoạn ống sắt:
“Chả gì, chỉ là một đoạn ống sắt thôi.”
Sao cảm giác chính ruột hại ?
Thương Thời Nghị nhức đầu:
“Con xem… Con cầm cái ngoài định gì?”
Thương Hành Châu nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Chẳng gì cả, chỉ là một đoạn ống sắt thôi.”
Thương Thời Nghị cố gắng kiềm chế giọng điệu:
“Từ nay đưa con ngoài nữa! Ở Bắc Kinh thêm vài ngày mau về, sắp đến thời gian nhập ngũ .”
Thương Hành Châu ngoan ngoãn đáp lời, đó chạy về phòng .
Thương Thời Nghị bóp trán đầy bất lực. Ban đầu ông định đưa vợ về Ma Đô, kết quả những đưa , mà con trai còn chạy đến đây.
Biên Tố Khê sức khỏe , nhưng tính cách thì vẫn , gì thì nhất định sẽ bằng .
Tối đó, Khương Tri Tri mới tin Uông Thanh Lan phát hiện đường, đến bệnh viện thì phát điên.
Phương Hoa cũng cảm thấy kỳ lạ:
“Rõ ràng lúc khỏi nhà vẫn còn bình thường, giữa đường dọa đến mức phát điên chứ?”
Khương Tri Tri cũng ngạc nhiên:
“ , thành như thế?”
Phương Hoa lắc đầu:
“Nghe bà viện liền ngừng gào thét ‘Đừng bắt ! Có ma! Có ma!’ vung tay đánh loạn xạ. khi đưa viện, cả bà đầy vết bầm tím, răng cửa cũng gãy mất . Nhìn vẻ như đánh một trận.”
Khương Tri Tri tò mò xem:
“Có khi nào bà nghi ngờ chúng ?”
Phương Hoa khẩy:
“Bà dám ? Lúc rời khỏi đại viện vẫn còn nguyên vẹn, chúng cũng ngoài, ai đánh bà chứ? Người mà bà đắc tội ít, là nhà Lại Lão Tứ đánh thì . mà định lát nữa xem thử.”
Do phát hiện gần khu vực , nên bà đưa thẳng đến bệnh viện Hóa Công gần đó. Từ đại viện bộ đến mười phút.
Khương Tri Tri lập tức hào hứng:
“Vậy con cũng xem!”
Rồi sang hỏi Chu Tây Dã:
“Anh cùng ?”
Chu Tây Dã hai họ háo hức xem náo nhiệt, lắc đầu:
“Em , lát nữa cũng ngoài chút việc.”
Phương Hoa ngoài cửa sổ:
“Trời tối , ngoài nhớ cẩn thận đấy.”
Vì xem trò vui, tốc độ ăn cơm của họ nhanh hơn hẳn.
Ăn xong, Phương Hoa bảo Khương Tri Tri cứ để bát đũa trong bếp, lát về rửa . Hai vội vã quần áo khỏi nhà.
Trên đường , Khương Tri Tri quàng khăn hỏi Phương Hoa:
“Chúng cứ tay thế , quá lộ liễu ?”
Phương Hoa nhíu mày:
“Nếu tay thì mang đồ ăn cho bà chắc? Bà xứng ? Chịu khó thăm là nể tình quen một , thế là quá nể mặt bà .”
Đến bệnh viện, hành lang lạnh lẽo vắng vẻ, chỉ thể thấy tiếng la hét thảm thiết vọng từ đó.
Cửa phòng bệnh của Uông Thanh Lan khóa từ bên ngoài, chỉ thể qua cửa sổ kính cửa để thấy tình hình bên trong.
Uông Thanh Lan đang quỳ đối diện bức tường, ngừng lóc:
“Không g.i.ế.c cô! Xin cô tha cho …”
Nói xong, bà liên tục dập đầu tường:
“Đừng đến đây… Đừng đến đây… sai … sai …”