Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Chinh Phục - Chương 277.
Cập nhật lúc: 2025-04-16 04:45:05
Lượt xem: 1,320
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Tri Tri bóng lưng tức giận rời của Chu Thừa Chí, vội vàng chạy về nhà hỏi Chu Tây Dã:
“Vừa em quá đáng lắm ? Có bố giận ?”
Chu Tây Dã mỉm lắc đầu:
“Không , chắc chắn bố sẽ về suy nghĩ . Bố là chịu nổi những lời phê bình từ bên ngoài. Người trong nhà gì ông cũng , nhưng ánh mắt của ngoài, bố coi trọng.”
Khương Tri Tri chỉ mũi :
“Vậy… trong mắt bố, em cũng tính là ngoài ?”
Chu Tây Dã gật đầu:
“ , nên chắc chắn bố sẽ suy nghĩ về chuyện .”
Nói xong, véo nhẹ má cô:
“Em trả lời thư cho Thương Hành Châu , nấu cơm.”
Khương Tri Tri vội:
“Không , ăn cơm xong buổi tối rảnh em cũng .”
Chu Tây Dã nhéo mũi cô, ánh mắt đầy ý :
“Không , tối nay em thời gian .”
Khương Tri Tri kịp phản ứng:
“Em mà, em thi xong , em quyết định tối nay sẽ tự cho nghỉ ngơi, ngày mai mới bắt đầu học .”
Chu Tây Dã ghé sát tai cô nhẹ:
“Tri Tri, chúng hai mươi sáu ngày gặp .”
Khương Tri Tri thoáng ngẩn , ngay lập tức hiểu ý, vội vàng đẩy :
“Anh… Chu Tây Dã, giở trò lưu manh !”
Nói xong, cô bật chạy thư. Bị nhắc như , cô cũng thấy nhớ lắm.
…
Phương Hoa về một . Khi bà về đến nhà, Chu Tây Dã nấu xong cơm tối—cơm trắng, cải thảo xào, còn một bát cá kho.
Thực , tay nghề nấu ăn của Chu Tây Dã chỉ ở mức bình thường, nhưng thời buổi , thịt thì món ăn nào cũng ngon.
Mà trong mắt Khương Tri Tri, còn cô đeo một lớp “bộ lọc tình yêu” dày cộp, nên cô cảm thấy tay nghề của chẳng kém gì đầu bếp khách sạn ở Bắc Kinh. Vừa ăn, cô ngớt lời khen:
“Tay nghề như , món nào mà ?”
Phương Hoa bên cạnh mỉm , đợi Khương Tri Tri xong mới hỏi Chu Tây Dã:
“Những thứ là hai đứa nhận ? Sao thấy thông báo phát thực phẩm?”
Khương Tri Tri nhanh miệng đáp ngay:
“Là bố mang về đó, bố còn g.i.ế.c gà mới nữa.”
Phương Hoa chút ngạc nhiên:
“Bố con tự thịt gà? Ông mang về ?”
Khương Tri Tri gật đầu:
“ , bố xử lý xong luôn, cũng chẳng gì cả.”
Cô định kể chuyện xảy lúc chiều với Phương Hoa, sợ bà suy nghĩ nhiều.
Hơn nữa, cuộc hôn nhân chắc thực sự ly hôn .
Đừng đến chuyện , bạn bè phản đối, chỉ riêng tổ chức lên tiếng can ngăn thôi cũng đủ đau đầu . Phương Hoa thể chịu nổi những cuộc “công tác tư tưởng” liên tục đó ?
Phương Hoa im lặng một lát, gì thêm, mà sang kể với Chu Tây Dã chuyện của Chu Tiểu Xuyên:
“Bác cả của con sẽ để Tiểu Xuyên theo bác một thời gian, đó còn định dẫn nó tham quan trại giam, cho nó tận mắt thấy.”
Cô thở dài:
“Chắc tại đây chiều hư nó quá. Hôm nay bác cả và ba của con nhiều, nhưng nó chịu . Ý của bác cả là nó tận mắt chứng kiến cuộc sống của phạm nhân, xem thử thể khiến nó thức tỉnh một chút .”
Chỉ cần nó phạm pháp là bà mãn nguyện lắm .
Phương Hoa giờ chẳng mong gì nhiều, chỉ cần Tiểu Xuyên con đường sai trái là .
Chu Tây Dã tán thành:
“Để nó trải nghiệm một chút cũng . Hơn nữa, bác cả vốn xuất từ công tác chính trị, khả năng công tác tư tưởng giỏi.”
Phương Hoa thở dài:
“Để thành thế , lẽ là do chúng suy nghĩ đủ chu . Mong rằng Tiểu Xuyên sẽ rút kinh nghiệm.”
Khi sắp ăn xong, Khương Tri Tri vô tình nhắc đến chuyện mai là ngày Tiểu Niên, cô định đến thăm bác sĩ Kim và mua ít thịt quà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-mat-lanh-quan-thieu-bi-tieu-kieu-the-chinh-phuc/chuong-277.html.]
Phương Hoa bếp:
“Nhà còn thịt mà? Con cứ mang chỗ thịt với cá đông lạnh . Mẹ giọng bác sĩ Kim vẻ là miền Nam, chắc là thích ăn cá.”
Khương Tri Tri sang Chu Tây Dã, chắc nên lấy đồ trong nhà mang .
Phương Hoa bật :
“Con nó gì? Đây là nhà con, con lấy gì thì lấy, cần hỏi ai cả. Hơn nữa, nếu con mua thịt thì chẳng cũng tốn tiền ?”
“Nhà thì cứ lấy từ nhà.”
“Đợi một thời gian nữa, đại viện sẽ phát thêm một đợt nữa, chắc cũng đủ để ăn Tết .”
Khương Tri Tri lập tức rạng rỡ, gật đầu:
“Mẹ, con cảm ơn nhé.”
Phương Hoa :
“Cảm ơn cái gì, một nhà cả.”
Sau bữa cơm, Khương Tri Tri quan sát sắc mặt Phương Hoa kỹ hơn, cảm thấy trông bà khỏe hơn nhiều. Có vẻ như thuốc Đông y mà Kim Hoài Anh kê thực sự hiệu quả.
“Mai con tiện thể lấy thêm mấy thang thuốc nữa.”
Phương Hoa gật đầu:
“Được, uống hết thuốc xong, lồng n.g.ự.c còn nặng nề nữa, ban đêm thở cũng thấy dễ chịu hơn nhiều.”
Khương Tri Tri bắt mạch cho Phương Hoa, cô thể cảm nhận rõ ràng mạch đập kiểu “ngoài cứng trong rỗng” mà Kim Hoài Anh từng .
Phương Hoa cô nghiêm túc bắt mạch, nhịn mà bật :
“Sau Tri Tri nhà chúng chắc chắn sẽ là một nữ bác sĩ trách nhiệm, giỏi giang.”
Khương Tri Tri khen đến mức chút ngại ngùng:
“Mẹ , khiêm tốn một chút, khiêm tốn một chút chứ.”
Phương Hoa lớn:
“Mẹ khiêm tốn nổi . Con giỏi như , ngoài cũng thể ngẩng cao đầu.”
…
Buổi tối khi đang ngủ, Khương Tri Tri thấy tiếng động ngoài phòng khách, nhưng cô mệt quá, chỉ lơ mơ đẩy Chu Tây Dã bên cạnh một cái, lí nhí một câu ngủ tiếp, cũng rốt cuộc xảy chuyện gì.
Chu Tây Dã lắng cẩn thận, nhận là tiếng bước chân của Chu Thừa Chí. Ông vòng quanh phòng khách một lúc lặng lẽ lên tầng.
Hạt Dẻ Rang Đường
Chắc là lên tìm Phương Hoa, nên cũng dậy.
Chu Thừa Chí bước nhẹ đến cửa phòng Phương Hoa, gõ cửa:
“Phương Hoa, ngủ ? Chúng chuyện một chút.”
Phương Hoa nghĩ đến việc đang nửa đêm nửa hôm, nếu cãi sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của vợ chồng trẻ tầng , nên bà mở cửa cho Chu Thừa Chí .
Hôm nay hiếm khi Chu Thừa Chí chút thành ý, thái độ cũng :
“ phòng khách thì ngửi thấy mùi thuốc Đông y nồng. Trong nhà ai bệnh đang uống thuốc ? Là bà khỏe ?”
Phương Hoa lạnh mặt, đến xuống bên giường:
“ uống đấy, là do ông tức giận.”
Chu Thừa Chí định trừng mắt, nhưng cố nhịn:
“Bà xem bà kìa, Phương Hoa, bà thể chuyện đàng hoàng ? tìm bà là bàn bạc một chút. Sau bà hết, trong nhà sẽ thuê bảo mẫu, ai đến nhà cũng sẽ bàn bạc với bà , ?”
Phương Hoa mặt biểu cảm, lời nào.
Chu Thừa Chí quanh phòng hai vòng, thấy bà vẫn gì, bèn đưa tay xoa cổ, vò đầu, cuối cùng tức đến mức thẳng đến mặt bà:
“Bà gì chứ? xin còn gì?”
Phương Hoa ngẩng lên, ánh mắt bình thản ông, vẫn gì.
Chu Thừa Chí ép đến phát cáu, giọng gấp gáp:
“Bà gì? đến mức , bà vẫn chịu, rốt cuộc bà gì? , bà chính là ly hôn, đúng ?”
Ánh mắt Phương Hoa tràn đầy thất vọng:
“, chính là ly hôn!”
Chu Thừa Chí cũng chọc giận:
“Được, ngày mai chúng ly hôn!”
Nói xong, ông lầm bầm:
“ thừa nhận sai lầm, cũng đang tích cực sửa đổi, bà còn thế nào nữa?”
Phương Hoa lên tiếng, chỉ dậy đẩy ông cửa:
“Ngày mai ai ly hôn, đó là đồ khốn!”