Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Chinh Phục - Chương 288.

Cập nhật lúc: 2025-04-28 01:51:34
Lượt xem: 86

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trần Lệ Mẫn sững người một lúc. Bà vốn định kéo Phương Hoa cùng đồng cảm, nhưng sao ngược lại bị bà ấy dạy dỗ thế này?

Bà ta hừ lạnh: “Dù sao thì tôi cũng không đồng ý đâu. Tôi biết sức khỏe của Tư Mân không tốt, đó không phải lỗi của nó. Bình thường tôi cũng thương nó thôi. Nhưng nếu để nó làm con rể thì chắc chắn không được. Việc nặng không làm được, vậy sau này ai sẽ làm những việc nặng trong nhà? Chẳng lẽ lại để Tiểu Mạn làm hết?”

Phương Hoa vội xua tay: “Chuyện này chị nghĩ nhiều rồi. Tư Mân bây giờ đang làm việc ở đâu? Sau này đều được nhà nước lo liệu, có bảo mẫu, có bác sĩ chăm sóc sức khỏe, còn cần Tiểu Mạn làm gì chứ?”

“Bọn nó có việc gì nặng đâu? Hơn nữa, chị không thấy hai năm nay Tư Mân nhập viện ít đi sao? Điều đó chứng tỏ sức khỏe của thằng bé đã khá lên rồi.”

Trần Lệ Mẫn vẫn không đồng ý: “Thôi được rồi, đừng nói nữa. Tôi cảm thấy cô chỉ chờ xem tôi bị cười nhạo thôi. Dù sao vết thương cũng không ở trên người cô, cô đâu có biết đau là thế nào.”

Bà ta căn bản không tin Phương Hoa có lòng tốt như vậy, chắc chắn là đang chờ xem bà ta bị chế giễu.

Phương Hoa liếc bà ta với vẻ chán ghét: “Tôi xem chị bị cười nhạo sao? Trước đây chị đã đủ trò cười chưa? Chuyện của Tống Đông làm ầm ĩ đến thế, chị còn bệnh một trận nặng, tôi còn đến bệnh viện thăm chị, Mạng cho chị nước đường đỏ và đồ hộp nữa đấy.”

Trần Lệ Mẫn trợn mắt: “Thế chẳng phải để cô có cơ hội cười nhạo tôi ở khoảng cách gần hơn sao!”

Phương Hoa tiếp tục “bóc mẽ”: “Thế sau đó thì sao? Tôi có khuyên chị rồi đúng không? Tôi bảo chị rằng Tống Đông đã kết hôn, chị nên học cách chấp nhận, không thể quay đầu lại mà đối xử với con trai như kẻ thù được. Chị có nghe đâu, chị bướng bỉnh lắm, chị có chủ kiến của riêng mình.”

“Chủ kiến của chị lúc nào cũng đúng! Bây giờ đến cháu ruột cũng không được gặp, chẳng phải là đáng đời sao?”

“Nếu không phải mấy năm nay lão Tống bận rộn, thường xuyên ở bên ngoài, thì với kiểu gây chuyện của chị, bị đánh c.h.ế.t cũng đáng đời!”

Trần Lệ Mẫn tức giận đến đỏ mắt: “Cô… cô nói mấy lời châm chọc đủ chưa, mau về đi, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa.”

Phương Hoa ngồi yên không nhúc nhích: “Tôi cứ không đi đấy, tôi muốn ngồi đây đợi Tri Tri.”

Rồi thản nhiên tự rót trà cho mình, khiến Trần Lệ Mẫn tức giận đến mức trừng mắt nhìn nhưng chẳng làm gì được.

Khương Tri Tri đi cùng Tống Mạn lên lầu, nắm tay cô ấy, giọng nhẹ nhàng: “Chị Tống Mạn, chị đừng cảm thấy áp lực. Em chỉ hỏi chị một câu thôi, người chị sắp lấy, có thật sự là người chị muốn lấy không?”

Tống Mạn cau mày: “Tri Tri, chị đã nói rồi, mẹ chị bệnh rồi, chị không muốn bà ấy buồn.”

Khương Tri Tri lắc đầu: “Chị Tống Mạn, chị tin em không? Em vừa quan sát bác gái rồi, ngoài việc hơi bị ứ khí ở gan ra, sức khỏe của bác ấy rất tốt, còn khỏe hơn cả chị nữa. Ngược lại, chị mới là người tâm tư nặng nề, cơ thể có phần suy nhược.”

Tống Mạn nghi hoặc nhìn Khương Tri Tri: “Ý em là mẹ chị đang lừa chị? Không cần thiết đâu. Nếu muốn chị kết hôn, bà ấy cũng không cần lấy sức khỏe của mình ra để nguyền rủa.”

Khương Tri Tri quá quen với chiêu này rồi: “Chị Tống Mạn, nếu chị tin em, vậy đưa bác gái đến bệnh viện khác kiểm tra lại đi.”

Tống Mạn là người thật thà, đơn thuần, vẫn chưa thể tin được: “Trước đây mẹ chị nói sẽ không ép chị nữa, nếu chị không muốn, có thể ở nhà cả đời cũng được. Sao bà ấy có thể giả bệnh được chứ?”

Khương Tri Tri nghĩ một chút rồi hỏi: “Người chị sắp kết hôn, có phải là đồng nghiệp từng đến nhà thăm chị lần trước không?”

Tống Mạn nhớ lại, gật đầu: “Đúng rồi, lần trước khi mấy em đến, anh ấy đi cùng lãnh đạo đến thăm chị.”

Hạt Dẻ Rang Đường

Khương Tri Tri lập tức chắc chắn: “Vậy có nghĩa là từ lần trước bác gái đã có ý này rồi. Bác ấy biết ép buộc chị trực tiếp không được, nên đổi cách khác. Chị nhìn xem, bây giờ chị không phải đã vui vẻ gật đầu rồi sao?”

Tống Mạn hơi đờ người: “Mẹ chị không cần thiết phải làm vậy đâu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-mat-lanh-quan-thieu-bi-tieu-kieu-the-chinh-phuc/chuong-288.html.]

Khương Tri Tri cảm thấy mọi người bây giờ thật sự quá đơn thuần, rất dễ tin người.

“Còn nữa… Chị Tống Mạn, chị có thích người đó không? Chị thật sự muốn cùng anh ấy sống cả đời sao?”

Tống Mạn nhìn ra cửa, rồi hạ giọng nói nhỏ với Khương Tri Tri: “Em không được nói với ai đấy nhé. Thật ra anh ấy nói muốn giúp chị, bọn chị chỉ giả kết hôn thôi. Sau khi cưới sẽ ai sống cuộc đời của người nấy, không can thiệp vào nhau.”

Khương Tri Tri nhìn Tống Mạn đầy thắc mắc: “Chị Tống Mạn, anh ấy gần bằng tuổi chị, trong nhà cũng có một cậu con trai, sao gia đình anh ấy lại không quản chuyện này? Tại sao anh ấy lại đồng ý giả kết hôn? Có phải anh ấy thích chị không?”

Tống Mạn do dự gật đầu: “Ừm, anh ấy có chút cảm tình với chị.”

Khương Tri Tri thở dài: “Nói là giả kết hôn, nhưng nếu hai người đã lấy giấy đăng ký kết hôn, nhỡ anh ấy ép chị sống chung thì sao?”

Tống Mạn lại ngập ngừng: “Không đâu, bọn chị đã thỏa thuận rồi mà.”

Khương Tri Tri nhíu mày suy nghĩ rồi nói: “Thế này đi, chị bảo với anh ấy là chỉ đính hôn, không đi đăng ký kết hôn, xem anh ấy có đồng ý không?”

Trong lòng cô thầm cảm thán, không ngờ Tống Mạn lại đơn thuần và dễ bị lừa đến vậy.

Tống Mạn suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Được, mai chị sẽ hỏi anh ấy.”

Khương Tri Tri lại nhìn Tống Mạn: “Chị Tống Mạn, Lý Tư Mân thích chị, chị thực sự không có chút cảm giác nào sao?”

Tống Mạn có chút phiền muộn: “Chị có cảm động chứ. Dù gì bọn chị cũng lớn lên cùng một đại viện. Hơn nữa… chị thậm chí còn hiểu được cái cảm giác yêu thầm bị kìm nén của cậu ấy, và cả sự điên cuồng khi yêu mà không được đáp lại.”

Nói rồi, cô bật cười: “Vừa nãy dưới lầu, lúc cậu ấy chắn trước mặt chị, nói mấy lời đó với mẹ chị, chị thực sự rất cảm động. Trước tình cảm, cậu ấy vẫn rất dũng cảm.”

“Dám đối mặt, dám theo đuổi, thậm chí dám gánh vác mọi trách nhiệm. Sự dũng cảm này là thứ chị không có.”

Nói xong, Tống Mạn vội vàng giải thích với Khương Tri Tri: “Chị không nói chuyện yêu thầm trước đây đâu nhé. Ý chị là, chị luôn thiếu đi sự dũng cảm mà Lý Tư Mân có khi đối diện với mọi chuyện.”

Khương Tri Tri mỉm cười: “Em hiểu ý chị. Chính vì vậy, em mới muốn nói rằng, chị nên giữ tâm thái thoải mái hơn, tìm hiểu kỹ về anh Tư Mân.”

“Sự kiên trì của anh ấy rất đáng để chúng ta học hỏi.”

Tống Mạn tò mò: “Em biết anh ấy thích chị từ khi nào?”

Khương Tri Tri cong mắt cười: “Từ lần chúng ta đi trượt băng ở Hồ Kính đấy. Lúc nhìn thấy chị, anh ấy không dám lên tiếng, thậm chí mặt còn đỏ lên, lúc đó em đã nhận ra rồi. Sau đó hỏi thử, quả nhiên là vậy.”

“Khi chị tự sát và được cấp cứu, anh ấy không dám đứng trước cửa phòng phẫu thuật chờ, mà chỉ đứng ở cầu thang đợi, đến khi biết chị qua cơn nguy hiểm mới chịu về.”

“Anh ấy tặng đồ cho chị, nhưng không dám nói là mình tặng, lúc nào cũng nhờ Lý Viên Triêu đưa vào giúp.”

“Còn nữa, sau khi chị xuất viện, gần như ngày nào anh ấy cũng đi ngang qua cửa nhà chị vài lần, chỉ cần thấy cửa sổ nhà chị là đã cảm thấy hài lòng rồi.”

Tống Mạn sững người, thậm chí có chút ngượng ngùng: “Cậu ấy đúng là… một đứa trẻ ngốc nghếch.”

Khương Tri Tri bật cười: “Còn nữa nhé, mỗi lần chị về nhà muộn, anh ấy đều lặng lẽ đi theo chị, đợi chị về nhà an toàn mới rời đi.”

Chuyện này là do Thương Thời Anh vừa nhớ lại sự khác thường của Lý Tư Mân, rồi cùng bọn cô phân tích ra.

Dù sao thì, có rất nhiều lần Lý Tư Mân ra ngoài vào buổi tối, cũng trở về khá muộn. Đôi khi, Thương Thời Anh đi tìm anh ấy, đúng lúc bắt gặp Tống Mạn tan ca về nhà. Không lâu sau, Lý Tư Mân cũng lặng lẽ bước vào cổng…

Loading...