Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Chinh Phục - Chương 300.

Cập nhật lúc: 2025-05-02 04:05:29
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tưởng Đông Hoa vừa rồi còn nghĩ rằng việc Khương Tri Tri lập tức quay đi khi thấy hắn chắc chắn là vì cô không muốn ai biết họ quen nhau, cũng không muốn người khác biết cô từng đến Cam Bắc.

Vì vậy, hắn đã do dự hồi lâu mới quyết định dùng thân phận bạn học để tiếp cận cô, nhưng không ngờ Khương Tri Tri lại thẳng thừng nhắc đến Tôn Hiểu Nguyệt.

Lúc mới đến trường, hắn cũng đã nhìn thấy bảng thông báo dán ở cổng – Khương Tri Tri xếp hạng nhất, còn Tôn Hiểu Nguyệt xếp chót. Sự đối lập này quá rõ ràng.

Điều đó càng khiến hắn tin chắc rằng những gì Tôn Hiểu Nguyệt nói là thật.

Kiếp trước, dù cuối cùng hắn kết hôn với Tôn Hiểu Nguyệt, nhưng trong lòng vẫn luôn yêu thích những cô gái thông minh xinh đẹp như Khương Tri Tri.

Nếu kiếp trước đã sai, vậy kiếp này không bằng sửa chữa sai lầm ngay từ đầu.

Thay vì cưới Tôn Hiểu Nguyệt, chi bằng trực tiếp kết hôn với Khương Tri Tri. Như vậy, hắn sẽ có cơ hội đạt được thành công lớn hơn.

Khương Tri Tri thấy Tưởng Đông Hoa đờ người ra, bèn mỉm cười:

“Sao vậy? Tôi nói sai à? Hay là anh và Tôn Hiểu Nguyệt chia tay rồi? Đúng rồi, anh về đây cô ta có biết không? Tôi biết cô ta ở đâu đấy, có cần tôi viết địa chỉ cho không?”

Tưởng Đông Hoa vội vàng giải thích:

“Không! Tôi và cô ta chẳng còn liên quan gì nữa. Trước đây chúng tôi cũng chỉ là bạn bè bình thường, chỉ là cùng làm thanh niên trí thức ở đó nên mới giúp đỡ nhau một chút mà thôi.”

Khương Tri Tri nheo mắt, khóe môi cong lên nụ cười đầy châm biếm:

“Hóa ra là vậy à? Thế thì tôi hiểu lầm rồi. Nhưng mà, tôi rất bận, không có thời gian giúp bạn học Tưởng đâu.”

Nói xong, cô cầm sách lên, tiện tay phủi phủi bàn như thể muốn quét đi thứ bụi bẩn không tồn tại.

Sắc mặt Tưởng Đông Hoa liên tục thay đổi, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn quay về chỗ ngồi.

Hắn đã rất vất vả mới có được cơ hội học đại học, nhất định phải trân trọng, vào lúc này không thể gây rắc rối.

Dù sao vẫn còn ba năm, hắn không tin mình không thể khiến Khương Tri Tri động lòng!

Giờ cơm trưa, phần lớn sinh viên trở về ký túc xá hoặc đến nhà ăn ăn cơm, trong lớp chỉ còn lại lác đác vài người.

Cát Thanh Hoa kéo Khương Tri Tri lại:

“Mang hộp cơm theo, chúng ta đi nhà ăn. Giờ có trợ cấp rồi, có thể mua thêm món nóng.”

Khương Tri Tri không từ chối. Cô vẫn chưa mở hộp cơm ra xem có gì, nhưng đoán chắc chỉ có bánh bao, dưa muối và trứng luộc. Thêm một món nóng cũng tốt.

Trong nhà ăn có khá đông sinh viên, phần lớn đều mua cơm rồi mang về ăn, hoặc chỉ mua vài chiếc bánh bao để tiết kiệm tem lương thực gửi về nhà.

Vừa xếp hàng, Cát Thanh Hoa vừa nói nhỏ:

“Chị mang theo khá nhiều dưa muối từ nhà. Chị định mỗi ngày chỉ ăn một bữa có đồ nóng, còn sáng và tối thì mua bánh bao ngũ cốc kẹp dưa muối là được rồi.”

Khương Tri Tri biết Cát Thanh Hoa không thể giúp đỡ gia đình khi đi học, nên cô ấy đang cố gắng tiết kiệm trợ cấp và tiền sinh hoạt để gửi về nhà.

Thế nên cô không nói những câu như “Ăn thế sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe” mà chỉ cười:

“Em ngửi thấy mùi cũng thơm lắm. Bữa trưa này phải ăn cho no vào.”

Cát Thanh Hoa gật đầu liên tục:

“Đúng thế! Chị vừa thấy trên bảng đen có ghi thực đơn, hôm nay có món cải thảo xào miến và khoai tây thái lát. Em ăn món nào?”

Khương Tri Tri nghĩ ngợi một chút:

“Khoai tây đi, em thích ăn khoai tây.”

Hai người vừa nói chuyện vừa tiến đến quầy lấy đồ ăn. Khi Khương Tri Tri mở hộp cơm ra để lấy thêm món, cô bất ngờ khi thấy bên trong có nửa hộp thịt kho và một chiếc bánh bao.

Cô sững người trong giây lát, rồi lập tức nhường chỗ:

“Chị Thanh Hoa, chị lấy một phần cải thảo đi, chúng ta cùng ăn. Ở đây em có thịt rồi.”

Cát Thanh Hoa cũng không khách sáo, lấy một phần cải thảo hầm miến – thực chất là bát nước canh cải thảo loãng – rồi kéo Khương Tri Tri đi tìm chỗ ngồi.

Vừa ngồi xuống, cô ấy nhỏ giọng nhắc nhở:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-mat-lanh-quan-thieu-bi-tieu-kieu-the-chinh-phuc/chuong-300.html.]

“Sau này em đừng mang theo đồ ăn ngon như vậy nữa. Em không thấy ánh mắt của mấy bạn bên cạnh lúc nãy à? Bây giờ người ta không sợ em ăn cơm độn mà chỉ sợ em ăn thịt đấy.”

Nghĩ một chút rồi nói tiếp:

“Thôi, chúng ta nên về lớp ăn thì hơn. Ở đây nhiều người, dễ bị chú ý.”

Khương Tri Tri ôm hộp cơm theo Cát Thanh Hoa quay lại lớp, có chút hối hận:

“Em không để ý, cứ tưởng chỉ có bánh bao với dưa muối thôi. Không ngờ cô em lại cho nhiều thịt thế này.”

Cát Thanh Hoa bật cười:

“Đó là vì gia đình em thương em, sợ em bị đói ở trường. Nhưng mà, em phải khiêm tốn một chút. Chỉ sợ có người đố kỵ, rồi sau lưng gây chuyện thị phi.”

Hai người ngồi ăn cơm trong lớp, Cát Thanh Hoa lại nói với Khương Tri Tri rất nhiều điều:

“Cuộc sống của em hạnh phúc nên nhìn ai cũng thấy tốt, nhưng thực ra em không biết có những người xấu đến mức nào. Có kẻ vì ghen tị mà có thể nghĩ ra đủ mọi mưu mô hèn hạ.”

“Thế nên mới có câu ‘Không để lộ của cải’ là có lý do.”

Khương Tri Tri gật đầu liên tục: “Chị Thanh Hoa, em thích nói chuyện với chị lắm.”

Ăn cơm xong, Cát Thanh Hoa giật lấy hộp cơm của Khương Tri Tri:

“Em cứ ngồi trong lớp đi, để chị đi rửa hộp cơm. Bên ngoài vẫn còn lạnh lắm.”

Khương Tri Tri không tranh lại được với Cát Thanh Hoa, đành phải ngồi lại trong lớp:

“Vậy ngày mai để em rửa hộp cơm.”

Cát Thanh Hoa vừa đi khỏi, Tưởng Đông Hoa lại không chịu từ bỏ mà tiến tới gần:

Hạt Dẻ Rang Đường

“Khương Tri Tri, tôi muốn xin lỗi cô. Trước đây ở Cam Bắc, có lẽ tôi đã vô tình làm điều gì đó khiến cô phật lòng.”

“Bây giờ, tôi chính thức nói lời xin lỗi. Sau này chúng ta đều là bạn cùng lớp, mong rằng có thể giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ.”

Khương Tri Tri cau mày nhìn Tưởng Đông Hoa đang đứng ở lối đi. Giờ này nhiều bạn học ăn xong đang quay lại lớp, hắn cố tình nói to như vậy là để tất cả mọi người đều nghe thấy.

Hắn xin lỗi, nghĩa là cô phải chấp nhận? Sau đó còn phải cùng nhau tiến bộ?

Khương Tri Tri suýt bật cười. Bảo sao người ta nói “Cùng ngủ một chăn không thể có hai kiểu người khác nhau”!

Một gã đàn ông mà lại giả bộ như một kẻ trà xanh, nói ra mấy câu buồn nôn như vậy.

Cô càng thắc mắc hơn, kiếp trước nguyên chủ tại sao lại kết hôn với Tưởng Đông Hoa? Dù cô không phải nguyên chủ, nhưng dựa vào ký ức còn sót lại, nguyên chủ có gu thẩm mỹ rất ổn. Ví dụ như kiếp trước và kiếp này, đều vì Chu Tây Dã mà tự tử.

Nguyên chủ dù không thích học, tính cách kiêu ngạo, nhưng mắt nhìn đàn ông vẫn rất tốt.

Vậy rốt cuộc tại sao cuối cùng lại lấy Tưởng Đông Hoa?

Tưởng Đông Hoa thấy Khương Tri Tri không nói gì, chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt nửa cười nửa không, trong mắt đầy vẻ khinh thường.

Hắn đành phải cứng rắn tiếp tục:

“Hay là… bạn học Khương coi thường người nông thôn như chúng tôi, cảm thấy xuất thân của chúng tôi thấp kém?”

Khương Tri Tri cười lạnh:

“Tưởng Đông Hoa, tôi chỉ đơn giản là coi thường anh! Sau này đừng có cố bắt chuyện với tôi, chúng ta chẳng có quan hệ gì hết!”

Nói xong, cô không thèm liếc hắn thêm cái nào mà đứng dậy rời đi.

Tưởng Đông Hoa đứng đơ tại chỗ, nhìn xung quanh có không ít bạn học đang nhìn mình, gương mặt lập tức đỏ bừng như gan heo.

Khương Tri Tri vốn không để hắn vào mắt. Cô không thèm để ý thì hắn có thể làm gì? Không lẽ ngày nào cũng mặt dày tới làm phiền cô?

Nếu hắn còn dám gây chuyện, cô không ngại đánh hắn một trận, xem hắn còn dám bám lấy mình nữa không.

Buổi chiều tan học, Khương Tri Tri vẫn đang bận rộn thu dọn sách vở bỏ vào cặp.

Cát Thanh Hoa đột nhiên huých nhẹ vào tay cô:

“Tri Tri, mau nhìn ra cửa đi, ai đến kìa?”

Loading...