Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Chinh Phục - Chương 442.
Cập nhật lúc: 2025-05-10 19:46:03
Lượt xem: 1,129
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thương Thời Anh và Khương Tri Tri đều sững sờ, chỉ trong chớp mắt, Thẩm Lạc Gia đánh với ai ?
Sao động tác nhanh như ?
Hai vội vàng chạy khỏi phòng khách, liền thấy Lý Tư Mân đang chặt chẽ nắm lấy cổ tay Thẩm Lạc Gia, kéo cô lưng, mà đối diện là Trần Lệ Mẫn. Bà ôm mặt, tóc chút rối loạn.
Thương Thời Anh đầu óc rối bời, Thẩm Lạc Gia đánh Trần Lệ Mẫn chứ?
Khương Tri Tri cũng đầy bất ngờ, thấy Chu Tây Dã đang bế hai đứa trẻ bên cạnh, cô vội vàng chạy qua.
Trần Lệ Mẫn nào chịu cơn tức , ôm mặt trừng mắt Lý Tư Mân:
“Con bé hoang dã từ tới đây, đến động thủ? Còn lý lẽ ? Không chút giáo dưỡng nào ?”
Lý Tư Mân vội vàng xin :
“Dì , dì bớt giận, lẽ Lạc Gia tưởng dì định đánh Tiểu Chu Kỷ và Thương Thương, nên mới tay.”
Chủ yếu là do Thẩm Lạc Gia tay quá nhanh, còn kịp chú ý, cô vung một bạt tai lên mặt Trần Lệ Mẫn, còn tiện tay giật luôn tóc bà .
Anh vội vàng lao tới ngăn cản, nhưng vẫn chậm một bước.
Thương Thời Anh chịu nổi cảnh Trần Lệ Mẫn mắng , cau mày bước tới:
“Sao thế? Bà gì ? Nếu thì tại Lạc Gia vô duyên vô cớ đánh bà?”
Trần Lệ Mẫn hổ tức giận, mặt đau rát, phát hỏa nhưng nhớ tới mục đích đến nhà họ Lý, cuối cùng đành cắn răng nhịn xuống:
“ thể gì chứ? chỉ cửa thấy hai đứa nhỏ đang chơi, liền lấy quạt phe phẩy đầu chúng một chút.”
“ chỉ đùa với hai đứa nhỏ thôi, ai con bé đột nhiên lao lên đánh . Thời Anh, đây là con cháu nhà ai? cho cô , chuyện thể bỏ qua như .”
Thương Thời Anh chợt hiểu phản ứng của Thẩm Lạc Gia:
“Không chuyện gì tự dưng phe phẩy quạt lên đầu bọn trẻ gì? Lạc Gia chắc chắn tưởng bà đánh chúng nên mới tay.”
Trần Lệ Mẫn sững sờ:
Hạt Dẻ Rang Đường
“Mấy lý lẽ ? chỉ trêu đùa bọn trẻ, thể thật sự đánh chúng ? Đầu óc cô vấn đề về ?”
Thẩm Lạc Gia cũng chịu thua, cô cảm thấy bà lão ý , cầm quạt chắc chắn là định đánh Tiểu Chu Kỷ và Thương Thương. Bây giờ còn đầu óc cô vấn đề về?
Cô bước lên một bước, ngẩng cao cổ, vui Trần Lệ Mẫn:
“ vấn đề về đầu óc cũng , nhưng bà cũng thể đánh bọn trẻ.”
Trần Lệ Mẫn tức đến phát điên, bình thường ai dám chuyện với bà như ? Bà trừng mắt Thẩm Lạc Gia:
“Con bé quê mùa nhà nào thế ? đánh chúng hả?”
Thẩm Lạc Gia vô cùng kiên định gật đầu:
“Có.”
Trần Lệ Mẫn cứng họng, đầu Thương Thời Anh:
“Đứa trẻ là con nhà ai? nổi với nó, chuyện với lớn. Thật từng thấy ai giáo dưỡng thế , đến động tay đánh .”
Thương Thời Anh Thẩm Lạc Gia đang ưỡn thẳng cổ, hề chịu thua, suýt nữa thì bật .
Chỉ với tính cách của Trần Lệ Mẫn, nếu vì nể tình cùng ở trong một đại viện, bà cũng tay .
Bà nhướn mày, giọng điệu thản nhiên:
“Nó chỉ là bảo vệ hai đứa nhỏ, trong lúc cấp bách mới đánh chị. Chị chị dùng quạt đùa với bọn trẻ, nhỡ chẳng may quạt trúng mắt chúng thì ?”
Trần Lệ Mẫn: ”……”
Bà thể tin nổi Thương Thời Anh:
“Nó bao nhiêu tuổi ? Chẳng lẽ động tác của nặng nhẹ ? Còn cô nữa, cô xem đang cái gì ? Sao thể trầy mắt bọn trẻ chứ?”
Thương Thời Anh lắc đầu:
“Chuyện khó lắm, chị đừng quên, Điềm Điềm nhà chị, chỉ ăn một miếng thịt kho tàu mà cũng nghẹn, lúc đó chị nghĩ đến ?”
Trần Lệ Mẫn sững , nếu như , bà đúng là chẳng gì để cãi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-mat-lanh-quan-thieu-bi-tieu-kieu-the-chinh-phuc/chuong-442.html.]
Bà tức giận :
“Cô cũng giỏi thật đấy! Ngay cả chuyện đùa với trẻ con cũng ?”
Thương Thời Anh gật đầu:
“ cũng chú ý chừng mực chứ. Thôi , chị cũng đừng tức giận nữa, mặt Lạc Gia lời xin với chị, chơi với bọn trẻ cũng cẩn thận hơn một chút.”
Trần Lệ Mẫn đành nhịn cơn tức nuốt xuống, chẳng còn cách nào khác. Bà giả bệnh để gọi Tống Mạn về chăm sóc , nhân cơ hội kéo Lý Tư Mân qua ăn cơm, tạo cơ hội cho hai ở bên .
Bà tự tin cho rằng, đến giờ Lý Tư Mân vẫn đối tượng, chắc chắn là đang đợi Tống Mạn.
Ngay cả đó, xem mắt mà cũng thành, rõ ràng là trong lòng vẫn còn vương vấn. Chỉ cần tạo thêm cơ hội, nhất định hai đứa sẽ thành đôi.
Nếu bây giờ Tống Mạn thể gả cho Lý Tư Mân, bà mới thể an tâm.
Nghĩ đến đây, bà xoa xoa gò má vẫn còn sưng:
“Thôi , nể mặt cô, chấp nhặt với một đứa trẻ. Hôm nay đến là nhờ Tư Mân mai giúp nhà một chuyện…”
Bà còn hết câu, Thương Thời Anh lập tức từ chối:
“Không , mai Tư Mân với Lạc Gia, thời gian giúp chị . Chị gọi Tống Đông , hoặc tìm khác xem ? Hơn nữa, chị cũng đấy, ngoài đầu óc thông minh, Tư Mân nổi việc tay chân.”
Lý Tư Mân vốn định đồng ý, dù cũng là sống chung trong đại viện.
còn kịp lên tiếng, Thương Thời Anh từ chối thẳng, chỉ thể , gì thêm.
Trần Lệ Mẫn Thương Thời Anh liên tục nhắc đến Lạc Gia, ánh mắt rơi lên Thẩm Lạc Gia.
Một cô gái quê mùa, tóc mái dài che gần hết mắt, nhưng làn da trắng nõn.
Trong lòng bà chùng xuống—chẳng lẽ đây là mà Thương Thời Anh giới thiệu cho Lý Tư Mân?
Bà vội vàng ứng phó vài câu, về nhà tìm cách khác.
Thương Thời Anh theo bóng lưng hấp tấp rời của bà , hừ lạnh một tiếng:
“Cái bàn tính suýt nữa thì đập thẳng mặt !”
Với tính cách của Trần Lệ Mẫn, hôm nay mà chịu nhịn cơn tức , chắc chắn là đang tính toán gì đó.
Nói xong, bà sang Lý Tư Mân:
“Con ! Bà nhờ con giúp cái gì? Nếu là việc tay chân, chỉ cần một cú điện thoại là hậu cần sẽ qua đó, còn nếu là chuyện khác, con giúp cái gì?”
“Mẹ cho con , Trần Lệ Mẫn bây giờ chỉ kéo con qua, để con tiếp xúc với Tống Mạn, đó con rể bà ! Vẫn câu đó, nếu con thực sự đến với Tống Mạn, thì đừng nhận là nữa!”
Càng càng tức, mặt bà đỏ bừng lên.
Lý Tư Mân bất đắc dĩ:
“Mẹ, đừng nhắc chuyện nữa.”
Huống hồ, Chu Tây Dã, Khương Tri Tri và Phương Hoa đều đang ở đây, khiến cảm thấy vô cùng lúng túng.
Thương Thời Anh hừ lạnh:
“Không nhắc nữa thì ? Mẹ xem cái bộ dạng của Trần Lệ Mẫn hôm nay , đến mức mà còn nhịn , thì chắc chắn là mưu tính lớn hơn.”
Phương Hoa Trần Lệ Mẫn đánh, trong lòng thấy sảng khoái vô cùng.
Dù , khi Chu Tây Dã gặp chuyện, Trần Lệ Mẫn còn cố ý đến xem náo nhiệt, bộ dạng lúc đó khiến bà đến giờ nhớ vẫn còn tức.
Giờ thì , Thẩm Lạc Gia theo quy tắc nào mà trực tiếp tay báo thù giúp họ.
Nghĩ đến đây, Phương Hoa tươi, kéo tay Thẩm Lạc Gia:
“Cảm ơn cháu bảo vệ Tiểu Chu Kỷ và Thương Thương. Sau , cháu thích ăn gì cứ với bác, bác sẽ cho con ăn.”
Thẩm Lạc Gia chút ngại ngùng rút tay :
“Đó là điều nên thôi, bọn trẻ còn nhỏ, bảo vệ chúng.”
Phương Hoa lớn:
“Chỉ cần vì điều , Lạc Gia chính là vị khách hoan nghênh nhất trong nhà chúng , lúc nào đến cũng đều chào đón!”
Khương Tri Tri cũng theo.
Phải , tính cách của Thẩm Lạc Gia đúng là chút “hành hiệp trượng nghĩa”, sống sảng khoái!