Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Chinh Phục - Chương 532.

Cập nhật lúc: 2025-05-11 05:46:53
Lượt xem: 1,037

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hôn sự của Thương Hành Châu và Tô Ly ấn định mùng tám, thời gian vô cùng gấp rút.

Hơn nữa, dịp Tết Nguyên Đán, nhiều cửa hàng đều đóng cửa, những nơi rằm tháng Giêng mới mở .

, thứ cần mua sắm xong Tết.

Biên Tố Khê để nâng cao hiệu quả, lập một danh sách, giao cho Khương Tri Tri và Chu Tây Dã mua những món cần thiết.

Thương Hành Châu và Tô Ly cũng phân công mua một món khác.

Một vài đồ dùng thông thường thì giao cho thư ký của Thương Thời Nghị mua.

Như về cơ bản là thể thành việc mua sắm trong một ngày.

Chăn đệm mới cũng đều mua sẵn. Xét thấy Thương Hành Châu và Tô Ly thường trú ở Bắc Kinh, nên chuẩn quá nhiều – bốn bộ chăn và đệm là đủ.

Khương Tri Tri và Chu Tây Dã phụ trách việc mua chăn đệm, ga trải giường và khăn gối.

Biên Tố Khê dặn dặn , nhất định mua đồ , chăn đệm là loại bằng vải gấm, còn ga trải giường và khăn gối thì bằng lụa thật.

Khương Tri Tri và Chu Tây Dã đến Tây Đan, đến cửa hàng tơ lụa lâu đời ở Tiền Môn.

Khương Tri Tri chọn với Chu Tây Dã: “Chúng coi như học hỏi , đến lúc gả Thương Thương , chúng sẽ kinh nghiệm .”

Chu Tây Dã đồng tình: “Không , chắc chắn thể vội vã như thế .”

Chỉ nghĩ đến việc con gái cưng một thằng nhóc nào đó cưới mất, chấp nhận nổi: “Sau bảo Thương Thương lấy chồng muộn một chút.”

Khương Tri Tri : “Chuyện đó chúng quyết định ?”

Hai mua sắm trở về, ngờ gặp khách đến nhà.

Năm xưa ở vùng nông thôn Cam Bắc, Dương Phượng Mai và con trai Lương Đại Tráng từng chăm sóc cho Khương Tri Tri.

Có lẽ họ mới đến nơi, đang gò bó ghế sô pha, bên cạnh còn đặt hai chiếc túi đan khổng lồ.

Những năm qua, dịp lễ Tết, Khương Tri Tri vẫn thường thư cho Dương Phượng Mai, còn gửi ít tiền mừng Tết, nhiều, như một lời cảm ơn vì năm xưa bà cưu mang cô khi cô ở nông thôn.

Trong thư cô cũng , nếu khó khăn gì, cứ thư báo với cô; nếu đến Bắc Kinh thì nhất định đến tìm cô, thậm chí còn để địa chỉ.

Đã bảy, tám năm gặp, Dương Phượng Mai trông già nhiều, tóc gần như bạc trắng, phụ nữ từng mập mạp giờ cũng gầy gò tiều tụy.

Lương Đại Tráng còn vẻ non nớt, giờ là một trai cường tráng.

Khương Tri Tri thấy hai , vô cùng bất ngờ và vui mừng, lập tức xuống cạnh Dương Phượng Mai, nắm c.h.ặ.t t.a.y bà:

“Dì , cuối cùng dì cũng đến Bắc Kinh thăm cháu ! Đường xa chắc vất vả lắm?”

Dương Phượng Mai vẫn còn ngại ngùng, tuy khi mới đến, Phương Hoa nhiệt tình tiếp đãi họ, liên tục dặn dò cứ xem như nhà , nhưng bà vẫn thoải mái.

bao giờ thấy ngôi nhà nào sạch sẽ sang trọng đến .

Ngay cả cái ghế sô pha , bà cũng dám mạnh, sợ hỏng.

Thấy Khương Tri Tri, bà ngượng ngùng : “Dì định đến, chỉ là… phiền cháu .”

Lương Đại Tráng ở bên cạnh giúp giải thích: “Mẹ em bệnh gan nặng, em nghĩ nên đưa đến Bắc Kinh khám thử xem .”

Khương Tri Tri sắc mặt Dương Phượng Mai cũng đoán phần nào, liền đưa tay bắt mạch cho bà:

“Dì đến Bắc Kinh là đúng , trình độ y tế ở đây vẫn hơn chỗ dì nhiều.”

Nói xong, cô yên lặng bắt mạch cho bà, thỉnh thoảng nhíu mày.

Dương Phượng Mai thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Khương Tri Tri, trong lòng lo lắng: “Sao ? Có chữa ? Không , chữa cũng cả.”

Khương Tri Tri bắt mạch xong, mỉm : “Dì yên tâm, bệnh chữa , chỉ là thời gian điều trị dài, cần uống thuốc Đông y trong một thời gian dài.”

Hạt Dẻ Rang Đường

Lông mày đang nhíu chặt của Dương Phượng Mai giãn khá nhiều, vì ở bệnh viện tỉnh, bác sĩ đều chữa , thậm chí còn bảo về nhà nghỉ ngơi, cần tốn tiền nữa.

Chính Lương Đại Tráng chịu, nhất quyết đưa bà lên Bắc Kinh khám.

nỡ, đắn đo lâu, cuối cùng Lương Đại Tráng mua vé Tết, ép bà theo.

Khương Tri Tri an ủi Dương Phượng Mai:

“Dì , dì cứ yên tâm, dì đến đúng lúc , vẫn còn cứu . Nếu chậm thêm nửa năm nữa thì e là kịp .”

Lương Đại Tráng vui vẻ:

“Đấy , con mà, đến tìm chị Tri Tri là chắc chắn ích.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-mat-lanh-quan-thieu-bi-tieu-kieu-the-chinh-phuc/chuong-532.html.]

Dương Phượng Mai ngại ngùng:

“Chỉ là sợ phiền Tri Tri.”

Khương Tri Tri :

“Không phiền gì cả, dì cứ thoải mái ở đây.”

Chu Tây Dã hỏi Lương Đại Tráng tình hình mùa màng ở làng thế nào, sức khỏe của lão Lương .

Lương Đại Tráng hừ lạnh một tiếng:

“Bố em mất , mất từ năm .”

Khương Tri Tri ngạc nhiên, vì giờ khi Lương Đại Tráng thư Dương Phượng Mai, từng nhắc đến chuyện .

Dương Phượng Mai thở dài kể về cái c.h.ế.t của lão Lương.

Do ông quan hệ bừa bãi, đó dan díu với nữ trưởng thôn của làng bên, chồng bà phát hiện, đánh cho đến mức dậy nổi, liệt giường một thời gian mất.

Dương Phượng Mai cũng buồn bã gì:

“Mất cũng , sống ngày nào là bẽ mặt ngày đó.”

tiếp:

“Bây giờ Đại Tráng là bí thư thôn chúng . Mấy đứa còn nhớ Tiểu Ngũ ? Nó bộ đội mấy năm, giờ về trung đội trưởng dân quân trong làng. Cuộc sống của cũng đến nỗi khó khăn.”

Khương Tri Tri hiểu rõ, chỉ cần trong nhà cán bộ trong thôn, thì cuộc sống sẽ quá chật vật.

Phương Hoa bưng thêm bánh kẹo và món quẩy chiên Tết mời Dương Phượng Mai và Lương Đại Tráng.

Lúc Dương Phượng Mai cũng bớt ngại ngùng hơn, ăn quẩy khen Khương Tri Tri:

“Vừa nãy dì thấy hai đứa nhỏ nhà cháu , xinh quá chừng, y như đồng tử bên cạnh Quan Âm Bồ Tát . Sao đứa nhỏ xinh đến thế cơ chứ!”

Rồi câu chuyện chuyển sang Lương Đại Tráng:

“Đại Tráng nhà dì cũng hai đứa con , đứa lớn là con gái, đứa nhỏ là con trai. Nếu vì kế hoạch hóa gia đình, mà nó là bí thư, dì còn nó sinh thêm hai thằng con trai nữa cơ.”

“Con trai nhiều thì nhà mới nhiều lao động chứ.”

Khương Tri Tri :

“Có cả trai lẫn gái là đủ , Đại Tráng đúng là phúc.”

Dương Phượng Mai cảm khái:

“Con , đúng là thể điều , nếu , ông trời cũng chẳng tha .”

Tết sắp đến, trong nhà chuẩn đầy đủ thịt gà, vịt, cá, còn hấp nhiều bánh bao và bánh màn thầu.

Thành bữa tối cũng dễ chuẩn , Phương Hoa bảo cô giúp việc chuẩn một bàn thức ăn đầy ắp để tiếp đãi con Dương Phượng Mai.

Dương Phượng Mai một bàn món thịt thịnh soạn, càng thêm ngại ngùng:

“Nhà các cháu chuẩn phong phú quá, mà dì đến phiền, chẳng hồn, chỉ mang theo ít mì khoai tây nhà thôi.”

Khương Tri Tri :

“Mì khoai tây là quý lắm , từ khi lên Bắc Kinh, cháu thường xuyên nhớ món ăn dì nấu, nhất là miến của dì.”

Dương Phượng Mai xua tay:

“Nông thôn điều kiện kém, chẳng gì ngon lành để đãi khách .”

Khương Tri Tri vẫn còn nhớ, ngày xưa khi còn ở quê, Dương Phượng Mai chiên một đĩa trứng cũng dành phần cho cô ăn, mỗi ngày đều luộc trứng cho cô, mà Lương Đại Tráng còn chẳng phần.

cô luôn tình cảm thiết với Dương Phượng Mai:

“Dì , dì đừng khách sáo nữa, cứ coi đây là nhà . Hai hôm nay cháu sẽ châm cứu cho dì .”

“Vì là dịp Tết, uống thuốc may mắn, nên đợi qua mùng năm mới bắt đầu uống thuốc nhé.”

Dương Phượng Mai nhiều ngày, thấy áy náy:

“Hay là để dì ngoài thuê chỗ ở .”

Phương Hoa liền lên tiếng:

“Không , ở nhà chứ! Tri Tri vẫn nhắc đến chị mà. Năm xưa ở nông thôn, chị chăm sóc hai đứa nhỏ nhà nhiều lắm!”

 

Loading...