Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Chinh Phục - Chương 538.
Cập nhật lúc: 2025-05-11 06:59:29
Lượt xem: 799
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu Tri Uẩn bước khỏi văn phòng thì thấy Thẩm Phàm Tinh đang khoanh tay qua cửa.
Hạt Dẻ Rang Đường
Anh yên, biểu lộ cảm xúc gì, vẫn còn nhớ nữ diễn viên , từng rơi xuống hố tuyết đây.
Tên cô là gì thì để ý.
Trong đầu Thẩm Phàm Tinh vẫn đang cuồng suy nghĩ cách bắt chuyện với Chu Tri Uẩn!
Dùng mỹ nhân kế? Rõ ràng !
Theo quan sát cận cảnh, Chu Tri Uẩn kiểu lạnh lùng vô cảm, còn xuất từ gia đình khá giả, giáo dục .
Sự lạnh lùng của là kiểu cao quý lạnh nhạt nuôi dưỡng trong môi trường ưu việt từ nhỏ.
Hay là giả vờ hỏi chuyện gì đó?
hỏi gì bây giờ?
Thẩm Phàm Tinh đang mải suy nghĩ thì , từ lúc nào Chu Tri Uẩn bậc thềm cửa, lặng lẽ cô.
Bao nhiêu lý do bắt chuyện nghĩ đều bay sạch, cô gãi đầu :
“Giả sử em là em lạc, tin ?”
Chu Tri Uẩn liếc cô một cái: “Doanh trại các cô ở phía , dẫn cô qua đó.”
Thẩm Phàm Tinh lập tức rạng rỡ, bên cạnh :
“À… cảm ơn nhé, em tên là Thẩm Phàm Tinh.”
Chu Tri Uẩn đầu cô một cái nhưng gì.
Thẩm Phàm Tinh cố moi đầu óc tìm đề tài:
“Em là diễn viên, nhưng cũng xem bói nữa đấy, đội trưởng, em xem bói giúp nhé?”
Chu Tri Uẩn khách sáo từ chối:
“Không cần, chúng tin mấy thứ đó.”
Thẩm Phàm Tinh gật gù liên tục:
“Cũng đúng, nhưng mà em thật sự chút ít. Em tướng là ngay sắp đến thăm.”
Chu Tri Uẩn sững , hai ngày nữa bố sẽ đến.
Thẩm Phàm Tinh , ngón tay uốn éo như múa, giả bộ bói toán:
“Còn nữa, dạo đừng về phía Đông, sẽ gặp tai nạn đổ m.á.u đấy, đừng tin, em từng bói sai nào !”
Chu Tri Uẩn tất nhiên tin, cảm thấy cô chuyện đến chỉ là trùng hợp.
Thẩm Phàm Tinh cũng vội, khoanh tay, bước với dáng vẻ tự tin:
“Nếu em đúng, mời em ăn cơm nhé.”
Mấy năm nay cô lăn lộn trong giới giải trí mà ai chiếm lợi, tất cả đều nhờ chút tài mọn .
…
Chu Tri Uẩn để tâm lời Thẩm Phàm Tinh , nhưng phụ nữ lắm lời khiến nhớ đến Bối Bối — con gái của bác Tư Mân ở nhà.
Tính cách giống hệt , líu lo ngừng.
Ba ngày , lái xe đến sân bay quân sự đón Chu Tây Dã và Khương Tri Tri.
Khương Tri Tri thấy con trai đen nhẻm hơn thì đau lòng ôm chầm lấy:
“Tiểu Chu Kỷ của , đen thế !”
Chu Tri Uẩn chút ngại ngùng:
“Mẹ, cái biệt danh đó đừng gọi nữa .”
Khương Tri Tri tươi, vỗ cánh tay :
“Không ngoài mà, con bao nhiêu tuổi thì với bố vẫn là Tiểu Chu Kỷ thôi.”
Chu Tây Dã bên cạnh thấy vợ ôm con trai sắp luôn, bèn kéo tay bà:
“Được , cảnh vệ của Tri Uẩn còn đang ngoài kìa.”
Khương Tri Tri vội nén nước mắt, :
“Mẹ xúc động quá mà, hai năm gặp con! Chu Tri Uẩn, con định giống bố con năm xưa đấy chứ, lúc nào cũng nhường kỳ nghỉ cho khác?”
Chu Tri Uẩn , khoác vai :
“Mẹ , hổ phụ sinh hổ tử mà, con như cũng đúng thôi.”
Khương Tri Tri hừ một tiếng:
“Con đó, cứ như thì vợ con cũng sẽ chịu khổ.”
Chu Tri Uẩn để tâm:
“Vậy… con cứ cưới vợ cả đời luôn!”
Anh đỡ lên xe, để hành lý cốp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-mat-lanh-quan-thieu-bi-tieu-kieu-the-chinh-phuc/chuong-538.html.]
Lên xe , tài xế cầm điện thoại :
“Đại đội trưởng, trong đội gọi tới, khu vực gần Tứ Lý Hà xảy vụ săn trộm, còn bắt cóc con tin.”
Chu Tri Uẩn liếc bố đang ở ghế , định mở miệng thì Chu Tây Dã nhanh chóng quyết định:
“Đến Tứ Lý Hà .”
Nơi cách hiện trường xa, lái xe hơn mười phút là đến.
Khi Chu Tri Uẩn tới nơi, đội đặc chiến của họ cũng mới đến. Anh bảo Chu Tây Dã và Khương Tri Tri ở trong xe chờ, còn thì chạy tham gia giải cứu.
Khương Tri Tri con trai lao xuống sườn núi với hình nhanh nhẹn như báo, mắt ươn ướt:
“Con trai thật sự trưởng thành , trách nhiệm !”
Trong ký ức, nó vẫn còn là đứa bé nghịch ngợm, cầm xẻng đào hoa cỏ khắp sân nhà khác. Vậy mà giờ lớn thế .
Chu Tây Dã khoác vai bà:
“Ừ, con cái lớn , còn xuất sắc nữa.”
Một loạt tiếng s.ú.n.g vang lên khiến Khương Tri Tri căng thẳng áp sát mặt cửa sổ xe, thấy bọn tội phạm áp giải ngoài, đó là mấy con tin, cuối cùng mới thấy Chu Tri Uẩn, tay trái ôm cánh tay , cùng vài chiến sĩ.
Khương Tri Tri lập tức nhận điều , vội mở cửa xe chạy về phía Chu Tri Uẩn.
Chu Tây Dã sợ tình huống bất trắc, vội vàng xuống xe, bảo vệ bà.
Khương Tri Tri nôn nóng đỡ lấy cánh tay con trai:
“Bị trúng đạn ?”
Tay Chu Tri Uẩn đầy máu, trấn an :
“Không , chỉ sượt qua thôi.”
Khương Tri Tri vẫn xót xa:
“Lên xe mau, cầm m.á.u và băng bó cho con.”
Có ở đây nên cũng cần phiền bác sĩ cùng.
Khương Tri Tri châm cứu cầm m.á.u cho , xác nhận vết thương sâu, cần khâu, bôi thuốc chống viêm, đó dùng gạc băng .
Chu Tri Uẩn băng gạc tay, bỗng nhiên nhớ lời Thẩm Phàm Tinh — “đừng về phía Đông, sẽ tai ương đổ máu!”
Mà nơi , đúng là phía Đông doanh trại!
Nếu đoán đến là trùng hợp, thì thể đoán đúng chuyện hôm nay gặp tai họa đổ máu?
Rốt cuộc Thẩm Phàm Tinh là thế nào?
Khương Tri Tri thấy con ngây :
“Sao thế? Đau lắm ?”
Chu Tri Uẩn lắc đầu:
“Không đau. Đi thôi, về . Tối nay bố ở nhà khách.”
⸻
Cả buổi sáng, Thẩm Phàm Tinh đều quan tâm xem Chu Tri Uẩn trở về , còn lén hỏi chiến sĩ cùng.
Cậu lính trẻ cũng rõ, thậm chí còn lúng túng khi hỏi:
“… rõ.”
Tô Lệ thấy Thẩm Phàm Tinh cứ hỏi tin tức của Chu Tri Uẩn, bèn giả vờ quan tâm nhưng giọng điệu đầy ẩn ý:
“Phàm Tinh, ngờ cô để ý đội trưởng như thế? Chẳng lẽ… cô thích ?”
Thẩm Phàm Tinh cũng giấu giếm:
“Ừ, thích đấy, nào?”
Tô Lệ khẽ:
“Không cả, chỉ là ngờ mắt cô cao thế, để ý một lính nghèo.”
Thẩm Phàm Tinh hì hì:
“Vì là tiên nữ mà, giống cô. Cô nên cẩn thận đấy… gần đây ấn đường tối , điềm chẳng lành đó.”
Tô Lệ tức nghẹn:
“Cô…”
cũng dám phản bác, vì trong giới ai cũng Thẩm Phàm Tinh là “miệng quạ đen” nổi tiếng!
Cô ai xui xẻo, thì đó chắc chắn sẽ xui thật.
Một tuần , Chu Tri Uẩn mới đến tìm Thẩm Phàm Tinh.
Cô kết thúc buổi huấn luyện, đang xổm bóng cây xem kiến leo cây.
Thấy Chu Tri Uẩn đến, cô mừng rỡ bật dậy:
“Sao ? Em đúng ?”
Chu Tri Uẩn khuôn mặt tươi tắn, ánh mắt đầy vẻ chờ mong khen ngợi của cô, nghi hoặc hỏi:
“Cô tính kiểu gì mà ?”