“Dì ơi, chúng con tới tìm ba ba tụi con ạ.”
Tiểu Tại Tại bám tay lên thành ở ngoài cửa sổ, nhón mũi chân, vẻ mặt đáng thương vô cùng cầu tình với dì túc quản ở bên trong.
Dì túc quản vốn dĩ theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng thấy bé gái bên ngoài thật đáng yêu, hơn nữa tuổi nhỏ, khỏi mềm lòng.
“Có thể , nhưng còn phải để trai gõ cửa , ?”
Dì túc quản đã làm việc này nhiều năm, đối với ký túc xá nam sinh hiểu rõ bao nhiêu quần ma loạn vũ(*) , sợ bé gái trước mắt này hiểu chuyện trực tiếp chạy phải cái gì nên nhìn, nên bà cò lòng hảo tâm nhắc nhở bé một câu.
(*) làm những hành động có phần điên dại
“Cháu rồi ạ, cảm ơn dì.”
Tiểu Tại Tại gật đầu, lôi tay của Ninh Hiên vào bên trong, dì túc quản gọi .
“Đợi chút, các cháu vào đây làm đăng ký mới thể .”
Dù có mềm lòng thả , nhưng chức trách thì dì túc quản cũng sẽ quên.
Hai em kêu trở về, ấn theo sự chỉ thị của dì túc quản, từng điền tờ đăng ký, đó mới được cho phép bước ký túc xá nam sinh nơi ba ba bọn họ đang ở.
Tiểu Tại Tại rất lời, thời điểm gõ cửa cũng để trai gõ, còn bé thì đứng xa , bảo đảm bản sẽ đến phải hình ảnh gay mắt nào như dì túc quản đã nghĩ.
Tuy rằng bé cũng những cái hình ảnh đó là cái gì.
Ninh Hiên cầm theo canh gà gõ cửa, gõ vài cái, bên trong cánh cửa liền truyền một giọng nam có chút chua ngoa: “Ai thế?”
Cửa phòng mở , lộ một vị hình cao dài của thanh niên xa lạ.
Đối phương có chút cao, thậm chí có lẽ còn cao hơn ba cậu, cho nên Ninh Hiên thể ngước lên nhìn người .
“Chào chú ạ, cháu……”
Vừa mới bắt đầu nói, thanh niên xa lạ đối diện đột nhiên đen mặt : “Gọi !”
Ninh Hiên ngốc luôn, nhưng vẫn lời sửa xưng hô với đối phương: “Chào ạ, xin hỏi Ninh Viễn Hàng ở đây ?”
“Em gái à, ngươi tìm gì?” Tuy hỏi như , nhưng thanh niên xa lạ vẫn là giúp đỡ đầu gọi : “Ninh Viễn Hàng, tìm cậu này.”
Anh chú ý tới, mặt Ninh Hiên cũng đen.
Giọng Ninh Viễn Hàng phát từ ban công, và chút bí bách, dường như đang ở trong một gian tương đối khép kín.
Một lát , mới mang theo một nước từ cửa ban công trong ký túc xá, kết quả liền thấy con trai thứ ba nhà mình đang đứng cùng với bạn cùng phòng ở cửa.
Mắt to trừng mắt nhỏ, khí thực vi diệu.
“Tiểu Hiên?”
Thân ảnh của Ninh Viễn Hàng đánh vỡ cuộc đối đầu giữa hai một lớn một nhỏ.
Ninh Hiên hừ nhẹ một tiếng, muốn phản ứng cái chú nhận sai giới tính của mình, đầu giơ hộp giữ nhiệt trong tay lên cho ba ba xem: “Ba ba, bà nội hầm canh gà, bảo con và em gái cùng tới đưa canh cho ba ba và mẹ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-250.html.]
Hộp cách nhiệt vẫn còn trong lô ở xưởng sản xuất máy móc mà Tại Tại bốc thăm trúng thưởng, dung lượng khá lớn, bảo đảm mấy người bạn cùng phòng của Ninh Viễn Hàng thể mỗi được chia một bát canh gà.
Mà bên Tô Hân Nghiên , bà Ninh chuẩn một chiếc hộp cách nhiệt khác..
Phần canh gà đó được Tiểu Tại Tại cầm rồi.
“Em gái con cũng tới?” Ninh Viễn Hàng thấy con gái cũng tới, lập tức cửa ký túc xá.
Quả nhiên ở cách đó xa hành lang liền thấy một đạo an tĩnh chờ đợi nhỏ xinh ảnh.
Đầu tiên cũng vẫy tay gọi con gái vào đây, mà là xoay , thuận tay nhặt cái áo của Đái Tử Thư ném lên ấy: “Mặc quần áo vào, con gái tới.”
“Che làm gì vậy, bé gái trước mắt này phải đã nhìn thấy hết rồi ?”
Ôn Hành Hiên mới mở cửa cho Ninh Hiên ngây ngốc một câu.
Dứt lời, nhận bốn ánh khó tả, ba trong đó đến từ bạn cùng phòng của , thậm chí còn bao gồm cả Trương Hạo Thành vẫn luôn an tĩnh một góc.
“Làm ? Trên mặt hoa ?”
Ôn Hành Hiên tự giác mà sờ mặt của mình, tự hỏi loại kem thoa tác dụng gì .
bao giờ thấy hiệu quả rõ ràng như khi thoa kem dưỡng da đây.
“Chú à, cháu là nam.” Ninh Hiên nhàn nhạt nhắc nhở.
Trên mặt cậu dường như đã đen như ́t nồi, nếu hiện tại mời cậu đóng phim ma, tuyệt đối trăm phần trăm cần trang điểm, bản cậu đã có hiệu ứng đáng sợ rồi.
“Ừm ừm, em là nam, em là nam?!” Vẻ mặt Ôn Hành Hiên chấn kinh: “Em như , thể là nam được chứ?”
“Bản quá thật đúng là lỗi của cháu mà.”
Ninh Hiên thầy dạy mà cũng học được âm dương quái khí.
“Tiểu Hiên.” Giọng của Ninh Viễn Hàng trầm xuống.
Vừa thấy âm thanh ba ba cảnh cáo, Ninh Hiên cũng ý thức cậu có phần vô lễ với người lớn, lập tức câm miệng thu liễm thái độ, vẻ mặt thành khẩn xin : “Cháu xin chú, cháu cố ý.”
【 cố ý đấy. 】
Tiểu Tại Tại cách đó xa chớp chớp mắt, bởi vì cách chút xa nên rõ thanh âm bên , cho nên cũng xảy chuyện gì.
Nghe thấy bé trai mắt này liên tiếp mà kêu là ‘ chú ’, là một người luôn để ý đến bề ngoài, Ôn Hành Hiên âm thầm nghiến răng.
Năm nay mới 23 ?
Căn bản già như !
rốt cuộc là bản mình sai nhận nhầm giới tinh của em trai trước mặt này trước, đuối lý, cũng nên so đo với em trai này làm gì.
.
Tiểu Tại Tại ở ngoài bị gió lạnh ban đêm thổi một hồi lâu mới được ba ba gọi vào.
Bé cửa, bộ ký túc xá của Ninh Viễn Hàng chào đón.