Cô cùng với nhóm nhân viên ăn cơm.
Không là cô với , mà là khi cô đến đây vài , ăn uống thoải mái cho lắm, thậm chí còn dám một lời.
Sau đó cô tự giác lấy cơm, mang vào văn phòng mình ăn, đỡ khiến nhóm nhân viên căng thẳng trong lúc ăn cơm.
Nhà ăn nhỏ loại đĩa thể đựng cơm và bát đĩa, thức ăn đặt bàn lớn ở giữa. Ai muốn ăn món gì có thể lấy, lấy đầu ̃a cơm có thể đảm bảo một người trưởng thành ăn no.
Tại Tại cầm một ̃a được lấy từ căn tin, ngoan ngoãn xếp ở hàng ngũ đợi lấy cơm, chờ tới lượt mình.
Sau hai ngày , tất cả trong công ty cơ bản đều phận của cô bé và ba cô bé, lúc ít hướng ánh mắt tò mò xem con trai và con gái của bà chủ trông như thế nào.
Kết quả, tất nhiên sẽ làm bọn họ thất vọng.
“Em gái nhỏ thật đáng yêu mà!”
“Thiếu niên đẹp trai quá mà, nếu mà tớ trẻ lại mười tuổi chắc chắn sẽ mạnh dạn theo đuổi người !”
“Nói linh tinh cái gì đây? Em trai nhỏ còn thành niên , Tô tổng khẳng định cho phép em trai yêu sớm!”
“Cũng đúng, hiện tại đứa trẻ nào cũng chăm chỉ học thi đại học, con trai tớ ấy à, lâu đây có chút manh mối, còn may là tớ phát hiện sớm, nhanh chóng triệt để……”
……
Cũng vì cái gì, nhưng chủ đề xì xào thể giải thích chuyển sang ' thế nào để trẻ yêu'.
Tại Tại vừa hóng xong, Ninh Hiên dùng khuỷu tay nhẹ nhàng chạm: “Đến lượt em rồi kìa, ăn cái gì thì lấy .”
Cô bé lập tức hồn, cầm lấy muôi múc cơm lấy cho bản một muôi cơm tẻ, còn thêm một chút thịt, một chút canh hề có rau.
Ninh Hiên ở phía thấy, lập tức nhắc nhở: “Em lấy rau à.”
Vừa dứt lời, Ninh Hiên liền thấy ánh mắt uy hiếp nhỏ của em gái, còn dùng khẩu hình tiếng động mà : “Câm miệng!”
A……
Ninh Hiên nếu thể câm miệng, vậy cùng họ với em gái, dường như do dự chút nào, lập tức đầu với cáo trạng Tô Hân Nghiên: “Mẹ, mẹ xem em gái kìa.”
Tô Hân Nghiên vốn dĩ đang thảo luận với một nhân viên khác về cách thiết kế tạp chí, mà khi cô thấy giọng của con trai , cô vô thức ngước mắt lên.
Liền thấy con gái đang ngoan ngoãn lấy một gắp rau lớn cho vào trong ̃a của bản , chú ý tới tầm mắt của cô, còn nhìn lại với đôi mắt vô tội, nhìn thì có vẻ có gì khác thường cả.
cũng chỉ là như.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-348.html.]
Biết rõ tính tình của con gái nhà mình, Tô Hân Nghiên xem hiểu, Tại Tại mà ngoan ngoãn gắp cho bản một gắp rau đầy như thế này, cái là biết cô bé đang diễn.
Cô cho con gái một ánh mắt cảnh cáo, cho đến khi Tại Tại túng hề cúi đầu nhỏ, bưng ̃a thức ăn của mình nhanh.
Ba mẹ con nhanh chóng lấy xong cơm, đồng thời chuyển đến văn phòng Tô Hân Nghiên dùng cơm.
Trong văn phòng của cô một bộ sô pha loại nhỏ dùng để tiếp khách, ở giữa có một bàn , thể ở nơi đó ăn cơm.
Mới xuống được lâu, cửa văn phòng đóng chặt được mở từ bên ngoài, đó là một lớn một nhỏ bước vào.
Là Ngưu Bội Dung mang theo con gái của cô đây.
“Đang ăn ?” Ngưu Bội Dung bước , thấy Tại Tại và Ninh Hiên, cười dụi dàng chào bọn họ.
“Cháu chào dì Ngưu ạ.”
Tại Tại và Ninh Hiên cũng lễ phép chào hỏi.
“Đừng đứng ở cửa nữa, mau tiến . Bảo Nhi, bên trong và chị, con có muốn chơi với và chị ?”
Tô Hân Nghiên thấy tiếng nên đứng dậy đón hai mẹ con Ngưu Bội Dung phòng.
Hai người bọn họ cũng đang bê ̃a đựng thức ăn, hiển nhiên cũng muốn dùng cơm ở đây.
Ngưu Bội Dung cũng khách khí với Tô Hân Nghiên, nhanh chóng vào.
cô bé tên là Bảo Nhi an tĩnh mà ở ngoài cửa, lẳng lặng mở to một đôi mắt to thanh tịnh như là quả nho nhìn vào, cứ đứng như vậy nhìn người lạ ở trong văn phòng, vẫn nhúc nhích.
Trên mặt cô bé biểu tình gì, có vẻ như rất bình tĩnh.
Tại Tại đối phương hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài, em gái này lạ ở đây dọa ngây dại, nên gì bây giờ.
Đáng tiếc, bởi vì em gái nhỏ này biết cách biểu đạt, nên ngay cả mẹ của em gái nhỏ cũng hề biết em ấy đang sợ hãi.
“Chào em nha.”
Tại Tại buông thìa xuống, dậy, nở một nụ cười giao hữu, muốn tới gần Bảo Nhi.
【 đừng tới đây! 】
Nội tâm của Bảo Nhi đang kịch liệt d.a.o động nhưng mặt ngoài thoạt vẫn là bộ dáng ngây ngốc, cô bé chỉ là nhẹ nhàng chớp mắt, vẫn nhúc nhích gì.
Thật là thần kì .