Mới đem bộ thức ăn mang lên bàn, Ninh Viễn Hàng liền con gái nắm tay một bé gái lạ đang chạy xuống lầu.
Mà khi cô gái nhỏ nhìn thấy , rõ ràng chút sợ hãi mà tránh phía con gái, dám tới gần.
Nhạy bén nhìn sự sợ hãi của đối phương từ gương mặt bình tĩnh , Ninh Viễn Hàng tri kỷ mà lui về hai bước, để bé gái này sợ hãi.
Tuy rằng bao giờ gặp qua cô gái nhỏ này, nhưng lại nhìn thấy dung mạo của bé gái có phần tương tự với Ngưu Bội Dung, đối phương hẳn là con gái của Ngưu Bội Dung.
Là đứa trẻ đáng thương bị bà ruột bán cho người làm con dâu nuôi từ bé.
Thấy xa lạ, đặc biệt là một người đàn ông trưởng thành cao lớn như vậy, Bảo Nhi vốn chút khẩn trương sợ hãi, nhưng chú ý tới hành động lùi của đối phương, dường như cố ý lưu lại cách an cho cô bé, cô bé khỏi thả lỏng.
Nghĩ đến chuyện mình vừa mới gặp trưởng bối mà lễ phép chào hỏi, cô bé chút khiếp đảm mà về phía mẹ.
Nhận được một ánh mắt cổ vũ.
“……” Cô bé nỗ lực há miệng thở dốc, thể phát âm thanh.
Vẫn sợ hãi!
Vào lúc này, Tại Tại đúng lúc mở miệng, cô bé mở lời dẫn đường Bảo Nhi chuyện: “ Bảo Nhi, người này là ba ba của chị, em phải gọi là bác.”
“…… Bác ạ.”
Bảo Nhi nhỏ giọng chào người theo Tại Tại dẫn đường, nói kiểu xưng hô này.
Chuyện này đối với cô bé thực sự dễ dàng, cho nên khi phát hiện bản thành công, Bảo Nhi tự nhiên cảm thấy như đạt được một thành tựu, khỏi nhấp môi, thẹn thùng mà .
Thính lực của Ninh Viễn Hàng rất tốt, chẳng sợ Bảo Nhi nói nhỏ như thế nào, đều thể thấy, cho nên đáp lại cũng kịp thời, còn thuận tiện khen Bảo Nhi một câu.
“Bảo Nhi ngoan quá.”
Bảo Nhi rất ít khi được người lớn khích lệ là khen ngợi, lúc này càng thêm vui vẻ, sự bài xích liên quan đến Ninh Viễn Hàng cũng mãnh liệt như ban đầu, chỉ là vẫn dám tới gần mà thôi.
Bởi vì cô bé nhạy cảm khi tiếp xúc với lạ, nên cô bé thể nhận rằng ba ba có vẻ tốt tính của chị Tại ̣i thực sự là một nguy hiểm.
Đương nhiên, dù có nguy hiểm nhưng cũng bao giờ nhắm vào những người vô tội.
Khi cả gia đình quây quần ăn uống, , Tại Tại rất tự giác đảm đương tốt phận của một người chủ nhà nhỏ, một bên tự ăn cơm, còn một bên chiếu cố Bảo Nhi.
Chỉ là nếu như cô bé có cái tâm tư gắp phần phải ăn của mình cho Bảo Nhi thì .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-352.html.]
Tô Hân Nghiên trừng mắt liếc nhìn con gái một cái, cũng ̣nh làm mất mặt con gái ̣i đây, dứt khoát làm một việc khá trực tiếp gắp lại cho con gái một gắp rau to hơn.
Thả vào trong bát của con gái, muốn ăn cũng phải ăn!
Hai mẹ con Ngưu Bội Dung vẫn luôn ở Ninh gia cho tới 8 giờ mới .
Vốn dĩ Tô Hân Nghiên yên tâm, muốn tự mình cửa đưa hai mẹ con về nhà, ít nhất cũng phải tận mắt hai người lên xe buýt, nhưng Ngưu Bội Dung cự tuyệt.
“Không cần, tới đón chúng tớ rồi.”
Ngưu Bội Dung nhấp môi mỉm , gương mặt còn mang theo chút ngượng ngùng.
Chú ý tới điểm , Tô Hân Nghiên nhướng mày, lập tức lĩnh hội được ý tứ này của bạn , vội : “Vậy các cậu nhanh , đừng trì hoãn thời gian, để đợi lâu.”
“Ừm, ̣m biệt.”
Thấy Ngưu Bội Dung ôm Bảo Nhi ngoài Ninh gia, Tô Hân Nghiên mới tò mò mà thò gần, tránh ở phía cửa lén.
Chỉ trong chốc lát, nương theo điện đường, cô nhìn thấy một người đàn ông có khuôn mặt ôn hòa tuấn tú đạp xe đây, ôn nhu bế Bảo Nhi từ trong tay Ngưu Bội Dung lên, mà Bảo Nhi cũng kháng cự đối phương, còn vui vẻ ôm cổ ấy, cười vui vẻ.
Ngưu Bội Dung trò chuyện ngắn gọn với đối phương một hai câu, đó liền tiếp con gái, ôm con cùng lên xe đối phương, về.
Có thể thấy hai quan hệ , cảm giác thuộc và hòa hợp.
“A?”
Tại Tại ngang qua trong lúc vô tình thấy bóng người quen thuộc ở bên ngoài: “Người phải là chủ nhiệm lớp của ba ?”
Tô Hân Nghiên: “!”
Câu nhiều thông tin.
nghĩ thì vẻ thành vấn đề, dù bố Ngưu Bội Dung đều trong ngành giáo dục, nếu tìm đối tượng thì tìm người cùng ngành, điều vẻ hợp lý.
Hoặc người này cũng có thể là đối tượng mà bố mẹ cô ấy sắp xếp cho cô ấy.
Không nghĩ đào sâu chuyện riêng tư của bạn , Tô Hân Nghiên suy nghĩ nữa.
Cô nhanh chóng lôi con gái lên lầu lấy áo khoác, chuẩn đưa cô bé sang nhà giáo sư Lâm học.
Hôm nay cô rảnh, nên có thể đưa đón con gái.