“Đọc Tâm Thuật của con thăng cấp, con có thể khống chế được việc đóng mở, về , con... con cũng có thể như một người bình thường, được nhìn thấy thế giới một cách bình thường.” Tại Tại chia sẻ tin vui này với mẹ trong niềm vui tràn trề.
Cảm nhận được một thế giới ấm ĩ, có phần đen tối, chính vì thế mà cô ước mơ được an tĩnh nhiều như thế nào, đó đột nhiên đạt được ước mơ đó, điều khiến cô gần như thể thoát trong sự vui sướng.
Ngày nay, trừ khi cần thiết, thì Tại Tại sẽ sử dụng Đọc Tâm Thuật, hưởng thụ sui sướng của một người bình thường.
Một tiếng ‘ lách cách ’ vang lên .
Chiếc kẹp tóc tay Tô Hân Nghiên bị rơi.
Cô vội vội vàng vàng xổm xuống nhặt, lại nhịn xuống dùng tay lau khóe mắt, lau nhanh phần nước mắt vừa xuất hiện .
dù , giọng vẫn vì cảm xúc d.a.o động mà trở nên khàn hơn, dường như đang cố nén một cái gì đó.
“Là…… Phải ? Vậy tốt quá, chúc mừng con, bảo bối của mẹ!”
Rốt cuộc vẫn nhịn được, Tô Hân Nghiên ôm con gái một cách gắt gao, từ tận đáy lòng cảm thấy vui vẻ vì con.
Cô là người thứ nhất trong nhà phát hiện con gái hề bình thường, dường như thể , Tại Tại vận dụng năng lực, mỗi một bước đều có cô chậm ̃i dẫn đường mở lối.
Cho nên đồng thời cô cũng thể , năng lực mà người đời hâm mộ này, thật lại làm người có năng lực nhận được bao nhiêu thống khổ tột cùng.
Trước khi con gái còn nhỏ, còn học được cách nói chuyện, chỉ thể ngừng dùng tiếng để biểu đạt.
Người khác có lẽ rõ chuyện bên trong, còn tưởng rằng Tại Tại bị bản nuôi đến mức có chút kiều kí, động tí là khóc.
khi lớn lên một chút, khi con bé thể , nhưng cũng chỉ dám chia sẻ chuyện vui nỗi buồn của mình với mẹ biết, đối mặt với những khác, đều dùng một nụ cười để che dấu.
Mọi đều cho rằng con bé là một đứa trẻ đáng yêu.
Không nghĩ rằng, đối mặt với những suy nghĩ phức ̣p của con người, con bé chỉ có thể dùng nụ cười để che dấu hết thảy những gì sợ hãi đau khổ ấy.
Cho nên lúc , khi cô biết con gái có thể được sống một cách bình thường, hưởng thụ sự bình thường mà một người bình thường có được, Tô Hân Nghiên trừ con gái , có lẽ là người vui vẻ nhất.
Hai con ôm một lát, cuối cùng vẫn là Tại Tại nhẹ nhàng đẩy mẹ , giơ tay lau sạch nước mắt cho mẹ.
“Mẹ ơi, mẹ đừng nữa nha, phải vui vẻ giùm con chứ.”
“Đúng đúng rồi, vui vẻ vui vẻ, mẹ phải vui vẻ chứ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-454.html.]
Tô Hân Nghiên gật đầu, duỗi tay theo thói quen ̣nh sờ đầu nhỏ của con gái, thấy kiểu tóc của con gái được mình làm tinh xảo , lại từ bỏ.
Ngược giúp con gái sửa sang lại chút tóc mái, cẩn thận đánh giá một chút.
“Hình như thiếu cái gì đó thì phải?”
Tô Hân Nghiên nỉ non một tiếng, ngay đó xoay bước nhanh ngoài, tới hai phút, về, trong tay cầm thêm một hộp trang sức.
Cô mở hộp trang sức đó , bên trong là một trang sức hồng thạch được làm một cách tinh xảo nhưng có phần giản dị được nằm an tĩnh trong đó.
Một bộ này là Tại Tại năm đó mua từ trạm phế liệu về, vẫn luôn được cô giữ giúp con gái.
Từ khi trong nhà bắt đầu có điều kiện, mỗi một năm cô đều sẽ mang bộ trang sức này bảo dưỡng lại, lúc thoạt bộ trang sức này, vẫn lộng lẫy sáng ngời như cũ, giống như mới được làm.
“Đừng nhúc nhích, để mẹ mang lên cho con.”
Tô Hân Nghiên cầm một sợi dây chuyền hồng ngọc và đeo một đôi bông tai hồng ngọc cho con gái.
Năm Tại Tại đã khuyên tai, nhưng cô lại thích đeo hoa tai có phần nặng tai này, nên chỉ đơn giản là dùng cành trà để xỏ vào giữ lỗ tai.
Lúc vành tai trắng nõn được trang điểm bởi trang sức màu hồng ngọc, làm nổi bật làn da trắng nõn lên, hoa tai và vòng cổ cùng một thiết kế, phối hợp với chiếc váy đỏ lộng lẫy , quả thực là một đại mỹ nhân minh diễm.
Đến bây giờ Tại Tại mới phát hiện.
Thì dung mạo của mình cũng thua kém gì so với ba, chỉ là cô biết cách chăm chút trang điểm cho bản mà thôi.
Không, thật cô vẫn thể so sánh được với ba.
Rốt cuộc dù ba có trang điểm, cũng vẫn đẹp một cách yêu nghiệt.
Quả nhiên, cô nên tự lượng sức mà so sánh hơn nhất với ba, tìm ngược ?
Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo liền đến.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng đập cửa, khi thấy bên trong truyền đến một tiếng “Mời ”, mới mở , một gương mặt đã được trang điểm, đẹp đến tột cùng ghé vào.
Tại Tại lúc này đang đối diện với gương.
Mà gương trang điểm này thì lại đang đối diện với cửa.