Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 484
Cập nhật lúc: 2024-10-22 07:39:42
Lượt xem: 31
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ninh tổng, rất hân hạnh được gặp cậu.”
Một người đàn ông trung niên bụng phệ đưa một thiếu niên cao gầy, có chút đẹp trai lại đây, giống như phật Di Lặc, tủm tỉm chào hỏi với Ninh Hàn.
“Đây là con trai nhỏ nhà , tên là Tào Soái, đứa nhỏ cũng rất ngưỡng một đại danh của cậu, nó mới thương trường, còn nhiều điều phải học tập, hy vọng Ninh tổng có thể chỉ điểm được đôi chút.”
“Đó là điều tất nhiên, đây là em gái nhà , tên là Ninh Tại Tại, mắt còn đang học tập ở bên thủ đô, lúc được nghỉ hè, theo đến đây chơi.”
Ninh Hàn hòa khí đáp đối phương, thuận tiện giới thiệu về em gái nhà mình.
Tại Tại trong trường hợp nên cái gì, dứt khoát bảo trì nụ thì .
Ngày thường cô nghịch ngợm gây sự, tinh lực tràn đầy có thể so sánh với Husky, hoạt bát tinh nghịch, đến mức làm cho mẹ cảm thấy phiền, nhưng lúc lại an tĩnh, ngược sinh vẻ đẹp của một mỹ nhân văn tĩnh.
Điều này khỏi làm cho Tào Soái nhìn cô thêm hai mắt.
Hiển nhiên rất thích kiểu cô gái dịu dàng nghi gia nghi thất như vậy.
Đáng tiếc, còn được xem thêm, một hình cao lớn chen lại một chút dấu vết, đem ảnh của Tại Tại che hết.
Tào Soái sửng sốt, theo bản năng ngẩng đầu.
Lại phát hiện người này phải là Ninh Hàn, mà là một người con trai có dung mạo tuấn.
“Cậu là……”
Còn kịp hỏi xong, một tiếng nói mềm mại vui vẻ vang lên.
“Anh Cố, lại ở chỗ này vậy?!”
Sự yên tĩnh trước đây của Tại Tại đã đổi, vào đó là sự vui vẻ hoạt bát chạy đến mặt Cố Diệp Chu, nghiêng đầu, đưa mắt nhìn đầy tò mò.
Có thể ở chỗ gặp được Cố Diệp Chu, đối với Tại Tại mà là một niềm vui cực lớn.
Ít nhất là cô quen, thể chuyện được với ngoại trừ cả cô , nhiều hơn một người, điều này làm cho Tại Tại giảm bớt sự tự nhiên ít.
“Anh đến đây cùng với một vị trưởng bối.” Cố Diệp Chu .
Anh còn chỉ vị trí của trưởng bối đó cho Tại Tại xem, Tại Tại nghiêng đầu qua, liền thấy một ông lão hiền từ mỉm cười dịu dàng nhìn cô gật đầu, cô cũng vội vàng nở một nụ cười ngoan ngoãn lễ phép lại.
Một già một trẻ xem như là đã chào hỏi xong.
Ngay đó Tại Tại có chút gấp gáp mà theo bên Cố Diệp Chu, nũng bảo đưa cô chơi, tư thế chuẩn bị bỏ lại cả một mình.
Ninh Hàn: “……”
Anh đường đường là một người đàn ông cao 1m9 đứng lù lù ở đây, kết quả em gái lại làm như thấy mà bỏ theo giai vậy à.
Đáy lòng Ninh Hàn bắt đầu thấy thoải mái cố ý đến bên em gái, ngăn cách cô khỏi Cố Diệp Chu.
“Anh cả à, đang chăn em đó.”
Tầm mắt đột nhiên bị cản trở, Tại Tại vui vẻ gì mà đẩy cả ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-484.html.]
Ninh Hàn cảm thấy trái tim của một người trai bị tổn thương nghiêm trọng, nhịn có chút ủy khuất chất vấn: “Có phải em thích cả ?”
Tại Tại: “……”
Anh cả à, tỉnh tỉnh nào, còn nhớ rõ là một người đàn ông rắn rỏi cao lớn 1m9 vậy?
Chả nhẽ cả đột nhiên bị ba nhập à, Tại Tại trừu trừu khóe miệng, lựa chọn thoả hiệp một cách bất đắc dĩ, nhuyễn thanh dỗ dành : “Thích, em thích nhất đó, được nào?”
Đây còn kém nhiều lắm.
Ninh Hàn lòng.
kịp vui mừng bao lâu, thấy em gái : “Anh cả, rất nhiều chỗ phải xã giao nhỉ? Nếu Cố ở chỗ , vậy em chơi cùng với Cố đây, tự nói chuyện chính với mấy người đó nha.”
Dứt lời, cũng cho Ninh Hàn có cơ hội phản ứng, Tại Tại trực tiếp lôi Cố Diệp Chu xoay chạy.
Cả hai chạy đến một sân hiên tương đối vắng vẻ khi dừng .
Tại Tại còn yên tâm mà nghiêng người bên ngoài , thấy ai theo kịp, khỏi vỗ vỗ ngực, nhẹ nhàng thở .
“Hù, cuối cùng cũng được thanh tịnh rồi.”
“Như thế nào, ngại phiền?” Cố Diệp Chu buồn hỏi.
Đây là đầu tiên thấy cô gái nhỏ mắt này lộ cái bộ dáng né người như tránh rắn rết.
Phải rằng, cô luôn luôn là một người sợ trời sợ đất, chỉ khác sợ cô phiền, chứ tùng thấy cô sợ ai.
“Còn phải là phiền , bây giờ em rất rất là hối hận rồi, hối hận ngàn vạn lần, sớm vậy ban nãy nói thêm một cái câu đó.” Tại Tại lẩm nhẩm lầm nhầm nhỏ giọng oán giận.
Đừng tưởng rằng cô nhìn nha.
Cái ông chú tựa như Phật Di Lặc ban nãy đó phải là giới thiệu con trai mình cho cả, thực tế mục tiêu chính là cô.
Người nọ ôm mộng để con trai ông ấy cưới cô. Mơ đẹp nhỉ?
“Hơn nữa đây phải là người thứ nhất , mà là người thứ mười bảy đó, còn có mấy người thứ mười ́m mười chín đang xếp hàng chờ như rắn rình mồi kìa, những cũng quá phát rồ rồi ? em còn nhỏ đó, căn bản cần phải nghĩ đến cái chuyện này sớm như vậy.”
Nói đến cái Tại Tại lại oán niệm thâm hậu.
Cô cố gắng rõ phận tình nhỏ của cả, nhưng cô quên mất rằng so với phận người tình nhỏ, thì làm thông gia với Ninh gia cũng rất hấp dẫn người đó!
Nhìn một đám tre già măng mọc, có người có tâm tư tiếp cận cô, có người ngay cả vứt bỏ mặt mũi cũng ̣nh tiếp cận con gái Ninh gia này cho bằng được.
Mà Tại Tại từ nhỏ đến lớn đều trong nhà quản thúc cực kỳ nghiêm khắc, ngay cả bàn tay của một nam sinh xa lạ còn được nắm, nói chi đến chuyện này?
Khẳng định là phải tìm cớ chạy trốn thật nhanh.
Cho nên khi Cố Diệp Chu xuất hiện cũng kém gì sự xuất hiện của một vị cứu tinh lớn đối với cô, lúc nếu cô bỏ rơi cả của mà chạy theo khác thì còn đợi đến khi nào?
“Chạy trốn à, tốt lắm.” Cố Diệp Chu xong mấy câu oán giận của Tại Tại, lập tức dựng thẳng lên một ngón tay cái cho cô, khích lệ .
“Ha ha ha .....”
Tại Tại đắc ý cười mấy tiếng, ngay đó nghĩ đến cái gì, đột nhiên hỏi: “Anh Cố có người thích ?”