Nhìn sự ngưỡng mộ của Ninh Hiên đối chính , trong lòng Lan Ỷ ấm áp, tâm tư vốn định trêu tên này lại tùy theo biến đổi, cảm thấy thể khen thưởng tiểu khả ái ngoan ngoãn này một chút.
Cô ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn lên giữa mày .
Một xúc tức ly.
“Ngoan, chờ tương lai, lúc , vẫn còn theo đuổi được em .”
Hôm nay là cô tự tới, căn bản xem như là đuổi theo Ninh Hiên, nếu theo đuổi cô , vậy cũng phải làm đầy đủ trọn vẹn mới đúng.
Vừa dứt lời.
Lan Ỷ liền thấy một mảng đổ ở má của Ninh Hiên lan tràn đến cổ và đỉnh đầu, cả trong nháy mắt nóng đến mức sắp bốc khói.
Ngay đó đưa tay lên che chỗ được hôn, mang theo vẻ mặt hạnh phúc ngây ngô, đó ngã thẳng , dọa Lan Ỷ nhảy dựng.
“Ninh Hiên!”
*
Mười phút ……
Ninh Hiên cảm thấy mất mặt nữa đem cuộn mình vùi vào trong góc tường, muốn tự bế.
Lan Ỷ buồn mà ở bên cạnh cùng với , còn dỗ dành.
“Đừng như , em hề chê cười , mau lên nào.”
“Em .” Ninh Hiên ủy khuất mà lên án.
Hiện tại mặt cô còn đang cười đó, khẳng định là đang cười nhạo cái bộ dáng ngu ngốc đần độn ban nãy của , đừng tưởng rằng , hừ.
“Khụ khụ……” Lan Ỷ ho nhẹ hai tiếng, thu liễm lại ý mặt.
Được rồi, đúng là cô có cười,
Có sai nhận, ở phương diện nhận sai, cô vẫn luôn rất sảng khoái: “Chân thành xin , muốn em làm như thế nào mới có thể tha thứ cho em?”
“Hôn tiếp cơ.”
Tuy rằng mắt còn chỉ là một thiếu nam ngây thơ, nhưng Ninh Hiên am hiểu sâu sắc đạo lý khi chiếm được tiện nghi thì nhất ̣nh phải chiến cho nhiều.
Lan Ỷ cự tuyệt một cách dứt khoát lưu loát: “…… Không hôn.”
Ninh Hiên lại ủy khuất bẹp miệng, cứ yên lặng đưa ánh mắt đáng thương đẫm nước như một chú cún con bị chủ nhân bỏ rơi lên nhìn cô, cũng lời nào, nước mắt lại bắt đầu trào .
Cái tư thế nếu cho hôn thì lại khóc cho em xem đó.
“Được được được được hôn hôn hôn hôn, hôm nay là cái cuối cùng đó nhá, .” Lan Ỷ nhìn được cảnh trai đẹp rơi lên nên phải đồng ý.
Thỏa hiệp.
Mặc dù đây chính là kỹ thuật diễn của đối phương.
ai kêu cô cưng chiều làm gì chứ.
“Cúi đầu xuống, cao quá em với tới.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-506.html.]
Mạnh mẽ nhấn đầu của người này xuống, Lan Ỷ tiến lên hôn thêm một cái, chỉ là lần này còn có lệ hơn lần trước rất nhiều, chả khác việc dỗ dành con nít.
Dù , Ninh Hiên cũng cảm thấy mỹ mãn.
*
Việc tập hợp các tác phẩm dự thi quốc tế, từ khi công bố tin tức đến ngày cuối cùng phải nộp lên, tổng cộng cho mỗi một họa sĩ một tháng.
Một tháng nhiều ít, lúc đủ để Tại Tại thành một ́c phẩm.
Cô vẽ một nét bút cuối cùng, còn kịp thưởng thức thành quả cuối cùng, thì sự căng chặt kìm cố trong lòng tan biến.
Cơn buồn ngủ cùng sự mệt mỏi dồn dập lao tới, cô lập tức liền chịu đựng nổi, cả ngã về đằng , vặn dừng ở giường, ngủ như chết.
Một lát , ngoài cửa truyền đến mấy tiếng gõ cửa.
Tại Tại ngủ như chết, .
Người ngoài phòng chờ đợi hồi lâu, chờ được lời đáp lại, vì đã cẩn thận mở một khe cửa và thăm dò xem đứa trẻ thế nào?
Bóng lưng bàn vẽ còn nữa, cô xuống, khỏi kinh ngạc thấy một bóng bán giường, nửa vẫn ghế, gáy khò khò ngủ một cách ngon lành.
“Đứa nhỏ , ngủ thành như , cũng sợ ngày mai lúc tỉnh dậy thoải mái.”
Tô Hân Nghiên đau lòng mà nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, một bên tay chân nhẹ nhàng vào, di chuyển cả người con gái lên giường , đắp chăn cho con ngoài.
Toàn bộ hành trình hề liếc mắt nhìn bức tranh của con gái dù chỉ một ánh mắt.
Bởi vì cô cảm thấy đây là một loại tôn trọng.
Trước khi ́c phẩm của con gái được chính thức công bố bên ngoài, ngay cả nhà, cũng nên tránh .
Miễn cho ai nhìn được rồi đó đưa lời bình, ảnh hưởng đến tư tưởng của con gái.
Một giấc của Tại Tại trực tiếp ngủ gần 23 tiếng đồng hồ, cũng chính là cả ngày.
Sau khi tỉnh ngủ, cô đờ đẫn dậy xuống lầu tìm đồ ăn, mắt lờ đờ, thẳng tắp, bước như một vong hồn lang thang.
Nói trắng là thể tỉnh, hồn còn tỉnh.
“Xin hỏi em còn sống ?”
Ninh Hiên từ khi nào xổm mặt em gái, duỗi tay quơ qua quơ lại.
Cũng đúng như dự đoán đáp lại.
Anh cũng hoảng hốt, thuận tay lấy một cây bánh quẩy từ bàn xuống, bẻ một nửa, nhét trong miệng em gái .
Cảm giác trong miệng cái gì, Tại Tại theo bản năng mà nhai nuốt, ăn ăn, cũng chậm rãi hồi thần, còn tự giác mà mở miệng hướng về phía ba cô: “A……”
Chờ đợi được đút.
“Lớn tồng ngỗng đó rồi, còn đòi như trẻ con được đút à.”
Ngoài miệng ghét bỏ, nhưng tay Ninh Hiên thành thật, bánh quẩy đút một ngụm một ngụm, ở giữa còn cắm thêm cái ống hút, cho cô uống hai ba hớp sữa đậu nành, để tránh cho đứa nhỏ bị nghẹn.
Kết thúc 'bữa sáng' ăn lúc hơn bốn giờ chiều, Tại Tại che miệng ngáp dài.
Thấy thế, Ninh Hiên nhịn được kinh ngạc : “Lại thấy mệt?”