Trước khi bàn ăn , mấy em Tại Tại và Bạch Hinh đều nhận bao lì xì đến từ chính trưởng bối.
Tại Tại sớm cha cho cô nhiều ít nên khi nhận hề gợn sóng, hứng thú thiếu , chỉ khi được bà nội và trai lì xì, mới thể hứng thú bừng bừng mà mở xem bên trong bao nhiêu tiền.
Thật bà cụ Ninh và ba trai lì xì cho Tại Tại có cùng tiền với vợ chồng Ninh Viễn Hàng, nhưng khi bao lì xì được mở , Tại Tại vẫn có chút chờ mong.
Như cô đã nói trước, sự vui vẻ của bao lì xì, chính là nằm ở chỗ trước khi mở bao lì xì , mình thể biết được bên trong có bao nhiêu tiền.
Mà khi đáp án, lòng ai mà chả có sự chờ mong.
*
Năm nay Ninh gia nhiều một , vẻ so với náo nhiệt hơn nhiều, thời gian cũng đến sớm hơn nhiều.
Tại Tại đều còn kịp phản ứng gì , cũng qua dịp Tết Âm Lịch rồi.
Hết nghỉ Tết Âm Lịch , đều phải tiếp tục , mà Bạch Hinh ở Ninh gia vài ngày cũng đến chuẩn trở về công tác.
Ninh Hàn cùng với cô.
Anh tiện đường sang bên Ma Đô xử lý một ít công việc, đó lại bay sang Quảng Thành công tác, xong việc mới thể về nhà.
Trong lúc , mấy vị an bài ngày tới Ma Đô bên thăm hỏi bên thông gia, đang bận rộn sắp xếp công việc.
Nếu gì bất ngờ xảy , cùng với Bạch Hinh vào năm nay sẽ lấy chứng mở tiệc, cho nên một năm cũng chú định là một năm bận rộn.
Anh cả bận rộn Tại Tại cũng nhàn.
Cô lúc chỉ quan tâm đến kết quả của cuộc thi vẽ tranh quốc tế đã có thôi.
Vào ngày công bố kết quả, Tại Tại chạy tới nhà giáo sư Lâm, chờ kết quả.
Việc công bố kết quả của những cuộc thi trong ngành sẽ công khai với nên kết quả sớm hơn thì vẫn đến nhà những nắm thông tin nội bộ.
Trùng hợp, giáo sư Lâm chính là người đó.
“Thành tích có lẽ trong chốc lát sẽ có, nhiệm vụ học tập hôm nay cô đã bố trí cho em rồi, trước tiên em cứ hoàn thành .” Giáo sư Lâm nghiêm túc nói với Tại Tại.
“Dạ.” Tại Tại theo thói quen mà theo an bài, hoàn thành nhiệm vụ giáo sư Lâm giao.
Khi tập trung, họ luôn cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh.
Tại Tại cũng ngoại lệ.
Cô mới chỉ cảm thấy bản mới đặt bút xuống được bao lâu , đột nhiên thấy chuông điện thoại bàn của nhà giáo sư Lâm vang lên.
Dường như là phản xạ điều kiện, cô đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc mà chằm chằm vào giáo sư Lâm đang nhận cuộc gọi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-536.html.]
“Phải ? Tốt, , cảm ơn.”
Giáo sư Lâm khi giao lưu ngắn gọn xong xuôi, buông microphone, giương mắt nghiêm túc mà về phía Tại Tại.
Tại Tại nhịn nuốt nước miếng, khó có khi khẩn trương.
“Kết…… Kết quả thế nào vậy ạ?”
Lời thốt , cô bàng hoàng nhận căng thẳng đến mức giọng run run.
Hóa cô hứng thú với kỳ thi hơn nhiều so với những gì cô tưởng tượng.
Nhìn thấy bộ dáng khẩn trương vô cùng của đồ đệ, thần sắc nghiêm túc của giáo sư Lâm thoáng nhu hóa, chuyển thành vui mừng: “Chúc mừng em, thành tích A, bằng thông qua!”
“Oh yeah!” Tại Tại hưng phấn nhảy lên, ngay cả vi màu sắp rơi xuống cô cũng mặc kệ, chỉ lo phát tiết cho sự vui sướng của bản .
“Nào, đừng chỉ lo ngây ngô, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ học tập trong ngày hôm nay , chốc nữa cô sẽ kiểm tra, nếu để cô phát hiện em tập trung, kỹ thuật đã bị lui bước……”
Mặt gì nhưng uy h.i.ế.p ̣o thành thể coi thường.
Tại Tại tính nguy hiểm trong đó, rụt cổ lại, vội xuống một nữa, cầm lấy bút vẽ tiếp tục vẽ tranh.
Từ khi vào đại học, số lần cô tới nhà giáo sư Lâm học vẽ tranh đã giảm bớt, nhưng cũng gián đoạn.
Chỉ là đây cô thể đến mỗi tối cộng với thứ bảy và cả ngày chủ nhật, nhưng bây giờ chỉ mỗi chủ nhật, hoặc các ngày lễ khác để đến học.
Ngẫu nhiên sẽ làm một vài bài tập giáo sư Lâm giao, hoặc là Tại Tại có thể tự xin nghỉ, còn chuyện gì thì cứ học như bình thường.
Cũng may cô đã nắm vững kiến thức cơ sở, cũng cần phải thường xuyên để giáo sư Lâm ở bên cạnh nhìn chằm chằm dạy dỗ hàng ngày, đôi khi cũng thể gọi điện cho giáo sư Lâm để bà bố trí nhiệm vụ, rồi ở nhà hoàn thành là được rồi.
“Hồi tâm, được phân thần!”
Giáo sư Lâm đứng ở lưng đồ đệ, chằm chằm những đường nét và khối màu ngày càng nguệch ngoạc cây bút của đồ đệ, khỏi nhíu mày, sắc mặt nghiêm túc lên.
Vừa thấy cô giáo cảnh cáo, tay cầm bút của Tại Tại cứng đờ, vội vứt bỏ tạp niệm, tập trung vẽ tranh.
Tập trung tinh thần thì hiển nhiên cô vẽ tranh sẽ tốt hơn lúc phân tâm như ban nãy, thấy , sắc mặt của giáo sư Lâm hề thả lỏng, ngược càng thêm nghiêm khắc.
Nhẫn nại chờ đồ đệ vẽ xong tranh, bà mới lạnh giọng chất vấn: “Biết sai chỗ nào ?”
“Biết, em nên phân tâm vào lúc vẽ tranh, trạng thái vui mừng khi nhận được kết quả làm ảnh hưởng.”
Tại Tại nghiêm túc tự kiểm điểm, để bị xử lý nhẹ hơn.
giáo sư Lâm vẫn một chút lưu tình nào nói: “Ừm, sai là tốt, hôm nay nhiệm vụ tăng thêm.”
Quả nhiên vẫn trốn được.
Tại Tại thở dài trong lòng, vẫn phải ngoan ngoãn bóc bức tranh giá vẽ xuống, lại lấy một khung giấy vẽ trắng khác treo lên