Hôm nay Cố Diệp Chu bận rộn đến mức mười một giờ rưỡi tối mới có thể tan làm.
Anh áo blouse trắng , thu dọn đồ vật của bản thật gọn gàng lại, đó ̣m biệt đồng nghiệp, nhanh chậm đến lán xe của bệnh viện, chuẩn lấy xe đạp của mình.
Ông nội hôm nay vẫn trở về nhà, trong nhà cũng nào khác đang đợi , cho nên cũng sốt ruột chạy về nhà.
Mà khi đẩy xe đạp, đến cổng bệnh viện, thấy một bóng dáng tinh tế quen thuộc, đang ở ven đường canh một gốc cây, hai tay đút túi, cúi đầu, chán nản đá đám lá rơi bên chân của .
“Tại Tại?”
Nghe thấy thanh âm, đang suy nghĩ nên gì thì thấy nào đó Tại Tại đột nhiên ngẩng đầu, liền thấy Cố Diệp Chu đẩy xe nhanh về phía cô.
Giờ khắc , tất cả những lời yêu đương hỗn độn đều cô ném khỏi đầu, chỉ còn đúng bảy chữ đơn giản và trực tiếp nhất.
“Cố Diệp Chu, em thích !”
Lời còn dứt, trong lòng n.g.ự.c Cố Diệp Chu liền xuất hiện một hình nhỏ xinh mềm mại.
Anh vô thức buông bàn tay đang cầm ghi đông xe đạp, để nó nghiêng ngả, đó là kiên quyết ôm chặt lấy cô gái nhỏ bỗng trở nên nhiệt tình và dạn dĩ trong vòng tay .
Lúc dường như thời gian đang tạm dừng, tất cả mọi vật xung quanh như trở nên hư ảo.
Tại Tại ngẩng đầu, thể rõ ràng vẻ ngạc nhiên và kinh hỉ gương mặt của Cố Diệp Chu, cũng có thể hình ảnh ngược của bản trong mắt .
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hồng hào đến mức dường như đang phát sốt, nhưng biểu hiện trong đôi mắt trong veo là sự kiên định và dũng cảm từng .
“Á…… Đau……”
Đáng tiếc, vui quá hóa buồn.
Tại Tại đột nhiên lại dùng sức quá lớn, tuy đã được Cố Diệp Chu kịp thời tiếp , nhưng chiếc mũi nhỏ dáng rọc dừa của cô tránh khỏi va lồng n.g.ự.c rắn chắc của , khiến bản bật .
Đương nhiên, đó là nước mắt sinh lý.
Rất đau đó!
“Sao lại cẩn thận như vậy chứ? Nào, để xem thử.”
Vừa thấy cô gái nhỏ kêu đau, Cố Diệp Chu lập tức bất chấp tất cả, vội vàng ôm khuôn mặt nhỏ nhắn bị đau của cô lên, cúi đầu xem xét kỹ càng nhéo nhéo sống mũi cô để kiểm tra xem nó gãy .
Còn may , cũng việc gì cả.
Cố Diệp Chu nhẹ nhàng thở , ôn nhu an ủi: “Không việc gì, chỉ là bị đ.â.m vào nên đỏ tí thôi……”
Trên môi đột nhiên chút mềm mại, đồng tử của nhịn được trợn to.
Mặc dù cảm giác đó chỉ thoáng qua, nhưng cảm giác nó mang cho vẫn còn đọng trong lòng và thể nào tiêu tan trong một thời gian dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-557.html.]
Thả mũi chân xuống, khuôn mặt nhỏ của Tại Tại bạo hồng.
Có trời mới biết ̣i gan cô lại đột nhiên to như vậy, vậy mà.....vậy mà trực tiếp hôn người rồi.
Đây…… đây cũng coi như là cô cưỡng hôn con trai nhà người ?
mà, cũng phải ̣i cô , ai kêu vừa rồi Cố Diệp Chu lại đẹp trai đến mê người như vậy, hại cô nhất thời kìm nổi, lúc mới xúc động hành sự.
Tại Tại vô cớ gây rối quyết tâm úp nồi lên người khác.
Mà người hề vô tội bị đánh lén ném nồi một lúc lâu mới hồn, nhịn , nhịn đưa tay lên chạm môi vừa được hôn của , nhớ sự kinh ngạc của khắc đó.
“Này, bị choáng váng à?”
Thấy Cố Diệp Chu hồi lâu lên tiếng, chả vì cứ ở nơi đó nhếch mép , lúc này vẻ mặt ngại ngùng của Tại Tại biến mất, vào đó là dũng cảm dám nhéo nhéo khuôn mặt tuấn tú của Cố Diệp Chu.
Nói thật, cô đã muốn làm việc này từ rất lâu rồi.
Trước nay đều là khác niết má bánh bao của cô, ấy nhưng mà cô cũng muốn được một lần thử cảm giác được niết má người khác là như thế nào lắm.
Cố Diệp Chu ngăn cản hành động nghịch ngợm của Tại Tại, ngược còn cong lưng, để cho cô có thể nhéo má một cách dễ dàng hơn, ngoài miệng mơ hồ mà : “Chơi đủ nào?”
“Không .” Tuy như , nhưng Tại Tại lại buông cái móng vuốt đang làm bậy , có có ý ̣nh chuồn.
ôm đều đã ôm, hôn cũng đã bị hôn, còn hy sinh để mặt mình bị nhéo một lúc, Cố Diệp Chu có thể làm một cuộc mua bán lỗ nặng như vậy được.
Anh duỗi cánh tay dài , vòng tay qua eo thon của cô, cúi đầu tựa trán cô, trìu mến : "Vừa rõ em gì, em nữa ?"
“Em vừa nói cái gì thế nhỉ?” Tại Tại giả ngu.
Vừa rồi thể buột miệng thốt một câu đó đã là cực hạn của cô rồi, hiện tại cô ngượng ngùng lặp nữa.
Cố Diệp Chu buông tha cho cô dễ dàng như vậy, còn trêu ghẹo cô gái nhỏ: “Nói câu nói em thích đó, , nữa ?”
Giọng trong trẻo của đàn ông ẩn chứa sự dịu dàng vô hạn, mềm cứng bên tai, cô khỏi cảm thấy mềm lòng, thể lời .
“Em…… Em thích……”Cô khó khăn mở miệng, cuối cùng ánh mắt khích lệ của đối phương, cô nhắm mắt , trái tim rộng mở, lớn tiếng hét lớn: “Em thích ! "
Âm lượng quá lớn, cũng thu hút sự chú ý của nhân viên bảo vệ ở cổng bệnh viện.
Thấy thế, Tại Tại lập tức đem đầu chôn ở n.g.ự.c Cố Diệp Chu, thở phì phò đ.ấ.m cho mấy cái: “Đều tại đó, lúc em còn mặt mũi gặp người nữa rồi!”
Cô cảm thấy thanh danh cả đời của cô đã bị hủy hoại nặng nề rồi.
“Ừm ừm ừm, trách , đều do , em đứng đợi ở đây bao lâu , lạnh ?"
Cố Diệp Chu nắm lấy hai tay nhỏ của Tại Tại , vẫn là nóng hổi.