Cô vươn tay nhận lấy hoa, cúi đầu hít sâu một hương hoa, khỏi nói: “Thì em tới chơi với chị là giả, giúp cả em đưa đồ mới là thật.”
“Nào , người tới đây chơi với chị là thật tâm mà~.”
Tại Tại bất mãn mà bĩu môi nũng.
“Được được được, Tại Tại nhà của chúng là người có tâm nhất.” Bạch Hinh buồn mà nhẹ nhàng bóp cái má bánh bao của Tại Tại, dưới sự thúc giục của cô em chồng lấy tấm card đọc.
Bên trong chỉ một câu bằng nét chữ chặt chẽ và ngay ngắn.
‘ đừng khẩn trương, chờ chồng tới cưới vợ. ’
Chỉ cần câu , để cho sự lo lắng và căng thẳng bấy lâu nay của Bạch Hinh đều tan biến, trong lòng chỉ còn cảm giác an tâm.
Cô thả lỏng tinh thần căng thẳng, nhưng đó là cảm giác buồn ngủ, cô nhịn che miệng ngáp dài.
Thấy thế, Tại Tại thuận lợi thành nhiệm vụ thức thời cáo biệt.
“Chị Bạch, em về , chị nghỉ ngơi thật tốt nhé.”
“Em về sớm như , ở một lát ?” Bạch Hinh dùng đầu ngón tay lau nước mắt sinh lý nơi khóe mắt, để Tại Tại thêm một lúc nữa.
Tại Tại thể vào lúc này tiếp tục ở lại quấy rầy cô?
Cho nên cô chỉ có thể nói bản cũng phải về ngủ một giấc, rốt cuộc sáng sớm ngày mai cô cũng phải dậy đón dâu.
Tại Tại đã như , Bạch Hinh cũng thể thả .
hơn chín giờ tối, Bạch Hinh cũng yên tâm khi để ̣i Tại một một con gái về, nên : "Nếu , để chị đưa em về nhé?"
Sau khi đến thủ đô, Ninh Hàn đã đưa chiếc xe ô tô ở thủ đô này của mình cho Bạch Hinh dùng, để tiện cho việc cửa hơn.
“Không cần cần, người đưa em tới đây vẫn còn đang đợi ở ngoài cửa đón, em lên xe về cùng với ấy là được, chị dâu vẫn nên nhanh chóng nghỉ ngơi , đừng để ngày mai sáng sớm dậy nổi lấy chồng.”
Tại Tại liên tục xua tay, mạnh mẽ đẩy Bạch Hinh về phòng, dỗ dành cô nghỉ ngơi.
Bạch Hinh bất đắc dĩ, chỉ có thể thuận theo ý của Tại Tại.
cô vẫn ở bên cửa sổ cho đến khi thấy Tại Tại lên một chiếc xe ô tô ở bên cạnh đó một cách an toàn, đó , giường chuẩn ngủ.
Cầm tấm thiệp nhỏ Ninh Hàn cho cô trong tay, Bạch Hinh cảm thấy thanh thản hơn nhiều, cơn buồn ngủ dâng lên, ý thức dần trở nên mơ hồ.
Trước khi ngủ, cô chợt nghĩ một câu hỏi.
Người tới đưa đón Tại Tại đó là ai?
Mà chiếc xe nhìn có vẻ khá xa lạ.
Suy nghĩ một chút, lẽ là nhà họ Ninh, dù nhà họ Ninh cũng khá nhiều ô tô, hơn nữa cô mới đến đây một thời gian nên thể nhớ hết xe. của gia đình Ninh.
Nghĩ như vậy, Bạch Hinh liền an tâm giấc ngủ.
cô dự đoán , thật người bên trong chiếc xe đó, căn bản là người Ninh gia nào, mà là bạn trai bí mật của em chồng cô - Cố Diệp Chu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-579.html.]
“Em thành nhiệm vụ rồi, thôi?”
Tại Tại xe Cố Diệp Chu, hì hì nhìn rồi tranh công nói.
“Nhanh thật.” Cố Diệp Chu gật gật đầu, cởi bỏ đai an của bản , cúi đến bên Tại Tại.
Tại Tại cho rằng đang muốn hôn cô, theo bản năng mà nhắm mắt , còn phối hợp mà ngẩng đầu, kết quả chờ đợi nửa ngày, cái gì cũng có.
Cô nhịn được nghi hoặc mà mở mắt , thấy một tiếng ‘ cùm cụp ’ , đai an được cài lại.
Thì Cố Diệp Chu chỉ là đơn thuần muốn cài đai an toàn cho cô mà thôi.
Tự đa tình.
Khuôn mặt nhỏ của Tại Tại đỏ lên, chút hổ.
Lúc , đàn ông mặt dường như nhận cô chỉ chờ hôn, khỏi trêu chọc: "Vừa em cho rằng hôn em ?"
“Có !” Tại Tại c.h.ế.t thừa nhận.
“Thật ?” Cố Diệp Chu nhướng mày, ngay đó cố ý lui về : “Anh cũng ̣nh hôn.”
“Không !” Tại Tại quýnh lên, vội lôi vạt áo của Cố Diệp Chu về, ngẩng đầu in đôi môi hồng hào của bản lên đôi môi của .
Cố Diệp Chu ngay từ đầu có chút ngây ngốc, nhưng đó đã nhanh chóng đảo khách thành chủ, cường thế giữ lấy quyền chủ động.
Hai dính quấn lấy thật lâu, buông tha cho đến khi Tại Tại bắt đầu thiếu dưỡng khí, bàn tay nhỏ bé bắt đầu giãy dụa đẩy Cố Diệp Chu , lúc mới được buông tha.
Cả vô lực tê liệt ngã xuống ghế đang , Tại Tại vô tình lên, qua gương chiếu hậu thấy đôi mắt mờ ảo, gương mặt lúc đỏ bừng, đột nhiên cô cảm thấy hổ.
Rõ ̀ng lúc đầu bản chính là người xuất đầu, kết quả cuối cùng người mà bị làm cho chật vật lại chính là cô?
Vấn đề Cố Diệp Chu thật thể trả lời, nhưng Tại Tại lại .
Cô khẽ đẩy Cố Diệp Chu một phen, nhẹ giọng giục : "Anh lái xe nhanh , em còn về nhà ngủ một giấc."
“Được, nếu em thực sự buồn ngủ, thể ngủ ở xe ngủ một lát.”
Cố Diệp Chu âu yếm đưa tay xoa xoa đầu nhỏ của cô gái nhỏ, rút tay về khi cô gái nhỏ nổi đóa, khởi động xe đưa cô về nhà.
Tại Tại vốn dĩ muốn ngủ ở xe.
Chỉ là có lẽ do sự lung lay khi đường của ô tô như chiếc nôi, thôi miên làm cô nhịn được mà mơ màng vào giấc ngủ.
Chờ xe chậm rãi ngừng ở cửa Ninh gia, cô vẫn tỉnh.
Đang lúc Cố Diệp Chu do dự có nên đánh thức cô , ngoài cửa xe truyền đến mấy tiếng gõ có quy luật.
Anh lên thì thấy chú rể của ngày mai đang bên ngoài, hai mắt sáng quắc, như hổ rình mồi mà hai người bọn họ!
Tay nắm tay lái của Cố Diệp Chu căng thẳng, đang suy nghĩ gì thì ngoài cửa hiệu để mở khóa cửa.
Bất đắc dĩ, Cố Diệp Chu chỉ thể theo.