“Chú Vương, thím Vương.” Lan Ỷ cũng nở một nụ cười, thoải mái hào phóng giới thiệu cho hai bên: “Cô gái này chính là bạn học của cháu, còn đây chính là trai của cậu ấy, cũng chính là chồng của cháu.”
“À, là chồng của cháu à.” Thím Vương ngây một chút, mới phản ứng được, tức khắc kinh hách hét lên: “Chồng?!”
“Dạ.” Lan Ỷ gật đầu, còn cố ý bổ sung : “Chúng cháu lãnh chứng, chỉ là mở tiệc rượu mà thôi.”
“À…… Là như a.” Chú Vương cuối cùng cũng phản ứng lại, ánh mắt nhịn dừng ở Ninh Hiên cẩn thận đánh giá một phen.
Phàm là những người mở nhà hàng, thì những kiểu người như thế nào thấy qua?
Chú Vương cũng đã luyện được một đôi mắt lợi hại, ông kỹ, là thể người chồng này của Lan Ỷ có gia cảnh rất tốt, bản cũng là một nhân vật lợi hại.
Quan trọng nhất chính là, từ khi người này cửa đến giờ, ánh mắt chỉ nhìn vào mỗi Lan Ỷ , nhu tình mật ý ở đáy mắt dường như sắp tràn tới nơi rồi, chứng minh người này thực sự yêu cô đến tận xương tận tủy.
Mà cũng đúng thôi, nếu như thế, thì làm có thể đả động được Lan Ỷ chứ?
Thậm chí còn để cô nguyện ý kết hôn cùng.
Chú Vương thím Vương đều là người lớn lên Lan Ỷ, cũng có quan hệ tồi với bà nội và người mẹ đã rời lâu đời của cô, nên cũng biết được tình huống nhà của cô.
Cho nên lúc thấy cô tìm được một người chồng tốt, chú Vương thím Vương đều cảm thấy vui mừng.
Nhà hàng có hai ghế lô.
Nghĩ Ninh Hiên cũng coi như là người của công chúng, đã thế lại còn mang mình một gương mặt yêu nghiệt, vì tránh dẫn đến chuyện phiền toái, Lan Ỷ vẫn mang theo hai em nhà này đến một cái ghế lô, thuận tiện gọi mấy món đồ ăn mà cô cảm thấy tệ.
Kết quả trong lúc chờ đồ ăn lên, bàn cơm xuất hiện thêm hai món mà cô gọi.
Đối diện với đôi mắt nghi hoặc của Lan Ỷ, bà chủ Vương tự mang đồ ăn đến cười nói: “Trước biết tin cháu đã kết hôn, nên kịp chuẩn bị cho cháu một phần quà, thôi thì cứ coi như hai món ăn này chính là quà của chú thím cho hai cháu, chúc hai cháu tân hôn hạnh phúc.”
Không lúc này bản tới thật đã đưa tới sự tiếc nuối của thím Vương, nên bà cảm thấy mình và chồng có lời chúc phúc này khá muộn.
mấy người Lan Ỷ hai người hôm nay mới lãnh chứng kết hôn, cho nên phần quà này của chú thím Vương đưa tới là kịp thời.
“Cảm ơn thím Vương, hai chú và thím quả thực là một người tốt.”
Ninh Hiên cảm động mà lên, chân thành cảm ơn thím Vương.
“Không cần cảm ơn cần cảm ơn, các cháu ăn cơm thật ngon chính là một lời cảm ơn tốt nhất với người nấu chúng rồi.” Thím Vương xua xua tay, cũng ̣nh quấy rầy ba người nữa, nên khi đưa đồ ăn thì đã rời
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-598.html.]
Thím Vương rời , ba cùng ăn cơm.
Ăn đến một nửa, Ninh Hiên đột nhiên : “Anh phòng vệ sinh.” Sau đó liền rời khỏi bàn cơm, mà ngoài thật lâu.
Tại Tại thấy ba cô ngoài lâu như vậy vẫn trở về, nhịn : “Anh ấy bị bị rớt xuống hố à? Sao lại lâu như vậy?”
Vừa dứt lời, một đấm thành tức giận liền vang lên: “Có em mới rớt hố đó, chả bao giờ thấy em nói câu nào tốt cả.”
“Ồ, trở a.”
Nói xấu lưng bị bắt ̣i trận, Tại Tại biểu hiện cực kỳ bình tĩnh.
Ninh Hiên liếc mắt trừng cô em gái một cái, âm dương quái khí : “Còn may là đây trở về đến kịp thời, bằng cũng là bị cô em gái ruột nào đó hố thành dạng gì.”
“Được , nhanh ăn cơm .”
Lan Ỷ gắp một miếng thịt cá cho vào trong bát của Ninh Hiên, ý đồ dùng đồ ăn để lấp kín miệng của người này.
Chiêu còn dùng , Ninh Hiên nhận lấy miếng đồ ăn ngọt ngào mà vợ gắp cho, nên ̣nh so đo với em gái nữa.
Ba khi ăn xong cơm nước, đang định rời khỏi nhà hàng, trở về bệnh viện thăm ông cụ Lan, Ninh Hiên đột nhiên ngượng ngùng xoắn xít mà gọi Lan Ỷ .
“Vợ yêu.”
Từ khi lãnh chứng, liền đặc biệt thích gọi Lan Ỷ như vậy.
Trước có gọi như vậy cũng chỉ là kiểu gọi giữa hai người yêu mà thôi, hiện tại thì danh chính ngôn thuận, tất nhiên với một người như Ninh Hiên, thậm chí còn hận thể lập tức chiêu cáo thiên hạ.
Anh muốn cho mấy tên thầm thích vợ yêu của biết, rốt cuộc ai mới là chính cung chi chủ!
“Làm ?”
Không trong đầu Ninh Hiên trong nháy mắt có thể suy nghĩ nhiều như , Lan Ỷ thấy đang kêu bản , theo bản năng mà dừng bước chân , xoay .
Mới xoay , cô liền thấy Ninh Hiên quỳ xuống mặt mình, trong tay cầm một bó hoa nho nhỏ, bên được cài một hộp nhẫn, đang nhìn cô với một ánh mắt thâm tình.
“Chúng kết hôn kết khá là vội vàng, nhưng vẫn muốn bổ sung cho em thêm, đôi nhẫn này vừa mới mua, thời gian chút gấp, cũng thể mua cho em chiếc nhẫn tốt hơn, chỉ thể dùng ̣m cái này, chờ khi về đến Thủ đô, sẽ bù lại cho em một chiếc nhẫn kim cương thật to thật đẹp, thêm cả một hôn lễ trang trọng xinh đẹp, hy vọng em đừng ghét bỏ.”
“Sao em thể ghét bỏ được chứ?”