Ngược là Tiểu Tại Tại, từ buổi sáng đến giờ, đúng là vẫn luôn trốn tránh Ninh Hiên, giống như chính là hồng thủy mãnh thú.
Ngay từ đầu Ninh Hàn còn cho rằng là buổi sáng bị dọa, nên cũng nghĩ kỹ càng, lúc …… Kết hợp với câu nói ‘ trai ’ của vừa rồi, Ninh Hàn nhịn được bắt đầu hoài nghi, có phải tiểu gia hỏa đã phát hiện gì rồi .
Sự nghi ngờ ngoài tầm kiểm soát.
Ninh Hàn xoay đầu, xổm mặt đất, cúi đầu nhìn Tiểu Tại Tại đã cuộn mình trốn trong một góc, thử nói chuyện với bé.
Anh cần phải chứng thực.
“Tại Tại, bên ngoài ? Đến chỗ của trai nào.” Ninh Hàn tự nhận là đang cực kì dịu dàng.
Không nghĩ rằng, hình tượng hiện tại của , ở trong mắt Tiểu Tại Tại khi có năng lực đọc Tâm Thuật, khác gì bà ngoại sói trong câu truyện 'Cô Bé Quàng Khăn Đỏ' .
Bé lại nấc một cái, nhịn bắt đầu chui hơn vào bên trong.
Ngay khi bé vừa động, đã cẩn thận đụng phải một cái ghế bị gãy một cái chân, mà cái ghế này lại khá nặng cũng là thứ ngăn cản nhiều đồ vật, một khi bị động vào, thì toàn bộ đồ vật bị chiếc ghế này ngăn cản ở bên bắt đầu lung lay như sắp đổ.
“Cẩn thận!”
Thấy một màn Ninh Hiên và Ninh Hàng sắc mặt biến đổi.
Hai em đều theo bản năng mà nhào tới, Ninh Hàng nhanh nhẹn nhưng lại kịp, chậm mất một bước, mà Ninh Hiên dáng thấp bé linh hoạt, có thể trực tiếp vượt qua cả, chui cả người vào trong hầm chứ đồ, lấy mình bao bọc cả người Tiểu Tại ̣i ở trong lòng.
Hết thảy quá trình này nhìn thì có vẻ lâu, thật tất cả động ́c cũng quá ba giây.
Ba giây hết, một tiếng ầm to lớn vang lên, đống mảnh vỡ lắc lư nghiêng ngả và đổ ập xuống, chỉ đổ xuống nơi mà Tiểu ̣i Tại đang ẩn náu, còn một số thứ rơi xuống lưng của Ninh Hiên đang ôm lấy Tiểu Tại Tại, ngay cả Ninh Hàn và Ninh Hàng ở bên cạnh cũng bị liên lụy.
Ninh Hàng thì tốt hơn một chút, lao quá mạnh, sơ ý ngã lên đống mảnh vỡ đang đổ sập, nên chỉ chút xây xát.
Ninh Hàn phản ứng nhanh liền đỡ một nửa đồ vật đổ ập xuống cho em trai và em gái, một cánh tay vật gì sắc nhọn cào , hạt m.á.u trào , nhuộm đỏ cả ống tay áo.
người bị thương nặng nhất chính là Ninh Hiên.
Nửa lưng vật nặng đập , dù nghiêm trọng đến mấy cũng bị bầm dập cả một mảng lớn.
Cả hiện trường chỉ có duy nhất một người bị thương, chính là Tiểu Tại Tại được Ninh Hiên gắt gao bảo vệ trong lòng.
Mà bé thì đã bị cảnh này dọa cho sợ choáng váng.
Nhìn thấy các trai thương thế chồng chất, hốc mắt càng thêm đỏ bừng, thấy bé sắp khóc, Ninh Hiên duỗi tay véo lấy cái má bánh bao của bé, âm trầm trầm uy hiếp: “Không , còn dám thì ông đây liền lôi hết đường là kẹo ở trong nhà ăn sạch, lưu lại dù chỉ một chút cho cưng !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-638.html.]
Mà câu này với bé con đã có lực uy hiếp đã đạt đến cực đại.
Bé nghẹn ngào một chút, mím môi thật chặt, nghẹn khí, cố gắng nuốt tiếng khóc sắp về.
Không…… Không dám .
Khóc thì nữa, nhưng biểu tình mặt càng thêm ủy khuất.
Ninh Hiên trực tiếp dáng vẻ này của bé làm cho tức cười, buông cái tay đang véo má bánh bao , đổi thành dùng ngón tay chọc nhẹ vào cái mũi nhỏ của bé, vừa chọc vừa nói.
“Cưng còn biết ủy khuất à, nhưng ông đây càng ủy khuất hơn này, vốn dĩ đang sống hạnh phúc tiêu sái, đột nhiên kéo về cái niên đại thiếu ăn thiếu mặc này, đã thế vì cứu cưng mà bị thương nghiêm trọng, hiện ̣i ông đây đau sắp chết rồi, hơn nữa về còn phải làm bảo mẫu miễn phí cho cưng, hầu hạ cưng, chăm sóc cưng, kiếm tiền nuôi cưng…… cưng xem, phiền toái như , ông đây còn ủy khuất , mà cưng thì ủy khuất cái gì.”
Tiểu Tại Tại duỗi tay nhỏ, thử nhẹ nhàng chạm vào mặt Ninh Hiên, khuôn mặt nhỏ đáng yêu mang theo sự áy náy, đột nhiên nhỏ giọng : “…… Thực sự xin .”
Ninh Hiên sửng sốt, hiển nhiên dự đoán bản lại nhận được một lời xin lỗi từ một đứa trẻ hai tuổi.
Anh có chút được tự nhiên mà mặt , qua một lát trở về, thô tiếng : “Xin cái gì chứ, cưng cũng cố ý, cần xin .”
Ninh Hiên một tay chống xuống đất bò dậy, thuận tiện ôm tiểu gia hỏa này vào trong lòng, một bên kiểm tra bé bị thương ở , một bên dùng ngữ khí của một ‘ ác nhân ’ đối thoại với bé.
“ nếu cưng thực sự muốn xin lỗi, thì một tiếng xin lỗi đủ , nào, nói ' trai tốt ' thật to lên xem nào.”
Tiểu Tại Tại chịu nói, bé mím môi thật chặt hé răng.
Thấy thế, Ninh Hiên nhướng mày, vui vẻ nói: “Như thế nào? Cái thể bị thương nghiêm trọng này cũng xứng được cưng nói cho một câu ' trai tốt ' à?”
“Không .” Tiểu Tại Tại ngẩng đầu nhỏ lên, hai mắt chằm chú nhìn vào mặt , giọng sữa tràn ngập sự nghiêm túc: “Không trai.”
Ninh Hiên còn kịp phản ứng, Ninh Hàn và Ninh Hàng bên cạnh đã nhanh chóng lại nhìn bé, sắc mặt bắt đầu nghiêm túc lại.
“Không trai, cưng nói ông đây là ai?” Ninh Hiên còn ý thức cái gì, trực tiếp hỏi Tiểu Tại Tại một cách thuận miệng.
“Chú.” Tiểu Tại Tại , mấy sợi kim quang trong mắt ngừng lập lòe: “Ba người…… Chú.”
Ninh Hàn: “……”
Ninh Hiên: “!!!”
Ninh Hàng rũ mắt, nhẹ nhàng nói: “Quả nhiên.”
Bọn họ phát hiện rồi.