Thập Niên 70 Mẹ Ruột Là Nhân Vật Phản Diện, Tôi Mang Bé Con Ăn Dưa Xem Kịch - Chương 114

Cập nhật lúc: 2025-10-24 15:04:33
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong bếp gạo và mì vẫn còn khá nhiều, cô cảm thấy bà lão hầu như ăn bao nhiêu. Chỉ thùng bột ngô là gần hết, rõ ràng ăn ít. Bà lão đúng là hưởng phúc. Rõ ràng lúc cô để nhiều gạo trắng, bột mì như ở nhà, nhưng bà lão thích ăn bột ngô hơn.

"Haizz!"

Nhìn những thứ khác, một rổ trứng gà gần hết, thịt khô vẫn còn chút ít. Mộc nhĩ, nấm khô hầu như động đến, nhưng đỗ đũa khô, bột khoai lang đỏ thì ăn ít. Bà lão , phàm là thứ mua bằng tiền thì bà nỡ ăn. Còn thứ trong nhà tự trồng thì bà ăn thoải mái. Cái rổ trứng gà , nếu mấy đứa trẻ đòi ăn thì bà chắc chắn nỡ luộc trứng .

Trong tủ, sữa bột của bọn trẻ uống gần hết, kẹo sữa gì đó cũng ăn gần xong . Bà Chu còn thích cho bọn nhỏ ăn kẹo, lúc cô để nhiều kẹo sữa như mà giờ ăn hết. Quả nhiên là một bà nội hiền từ, bụng mà!

Hứa Thiến bất đắc dĩ lắc đầu. Xem trong thời gian , cô nhất định kiểm soát việc mấy đứa trẻ ăn kẹo.

Cô lấy một túi sữa bột khỏi gian, đó đổ đầy bình sữa bột. Sau đó, Hứa Thiến đặt hai hộp bánh ngọt mua từ thủ đô tủ. Kẹo thì để .

“Con dâu hai, tìm việc gì thế?”

Sau khi bà về nhà, lải nhải với ông Chu một hồi, ăn hai miếng bánh ngọt, thấy trời bắt đầu tối. Lúc mới thu dọn một chút, sang nhà thằng hai. Bà quên là con dâu chuyện với bà.

“Mẹ ơi, nhanh .”

“Thật cũng gì, chỉ là con cái tặng .”

Hứa Thiến tủm tỉm từ gối đầu lấy một chiếc nhẫn vàng sáng lấp lánh, đưa cho bà.

“Vàng, nhẫn vàng? Sao mà ?”

Bà Chu xem xong, tay run run, suýt nữa rơi chiếc nhẫn vàng Hứa Thiến đưa cho xuống đất.

Thật một chiếc nhẫn vàng cũng là thứ hiếm , chiếc nhẫn trong tay bà lão mua ở ngoài cũng đến hai chục tệ. ai rỗi mà mua cái thứ vô dụng gì? Không chỉ dễ trộm cướp, còn dễ hiểu lầm.

“Con dâu, con mua ? Ôi ơi! Cái tốn bao nhiêu tiền, mua cái thứ đồ vô dụng gì?”

Bà Chu kích động, suýt nữa hét lên. Hứa Thiến vội vàng bịt miệng bà , hiệu cho bà nhỏ thôi.

“Mẹ ơi, nhỏ thôi. Cái mua .”

“Không mua?”

Bà Chu thấy thần sắc Hứa Thiến chuyện giống như đang dối, liền lập tức ngậm miệng . đôi mắt đục ngầu của bà tràn đầy nghi hoặc.

“Ở thủ đô, con nhặt .”

“Không thể nào? Chỗ đó mà nhặt cái thứ ? Nếu mà nhặt thật thì sớm nhặt hết bao nhiêu .”

Bà Chu tin, Hứa Thiến thấy đành giải thích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-ruot-la-nhan-vat-phan-dien-toi-mang-be-con-an-dua-xem-kich/chuong-114.html.]

“Ở thủ đô, bãi phế liệu ạ.”

“Trong thời gian , chẳng là… thủ đô cũng đang lộn xộn ? Rồi bãi phế liệu, họ kéo đến ít đồ đạc, là đồ cũ trong nhà những đó.”

“Con liền bãi phế liệu, sờ soạng từng món đồ nội thất. Rồi con tìm thấy ngăn bí mật, đồ bên trong vẫn lấy mất. Con liền nhân lúc ai chú ý mà thu .”

Hứa Thiến lay lay chiếc nhẫn vàng trong tay bà Chu, đó dặn dò bà vài câu.

“Chiếc nhẫn vàng con cho đeo, trong tay con vẫn còn một ít nữa, để dành cho bốn đứa cháu cưới vợ.”

“Mẹ ơi, chuyện một , ngàn vạn đừng với khác, nhẫn cũng cần mang ngoài.”

“Biết , …”

“Mà , chuyện là thật hả?”

Tim bà Chu đập thình thịch, bà vẫn còn chút thể tin , loại chuyện hời như rơi trúng họ.

“Đồ vật còn ở đây, thể là giả ?”

Hứa Thiến lườm một cái, bà Chu thì toe toét. Con dâu hai , đúng là mà, loại chuyện hời cũng gặp .

Nghĩ đến đây, bà Chu đột nhiên sắc mặt biến đổi, ánh mắt kỳ lạ về phía Hứa Thiến.

“Con chủ định từ sớm chứ? Cho nên mới đồng ý cùng vợ chồng Dương Thiết Trụ lên thủ đô?”

Bà Chu càng nghĩ càng thấy khả năng . Con dâu hai là lanh lợi đến mức nào chứ! Ngày thường khổ gì cũng chịu, thủ đô đặc biệt tích cực ? Rõ ràng là đúng mà. Thủ đô cách chỗ họ vẫn còn xa, suốt chặng đường tàu lửa là ăn ngon, ngủ yên. Rõ ràng là một chuyến vất vả, vui vẻ chứ? Rõ ràng là mục đích khác mà.

Bà Chu lúc mới nghĩ thông, nghĩ đến trong lòng con dâu chủ định từ sớm. Cho dù cùng Dương Thiết Trụ và vợ chồng họ, thì cô cũng sẽ tìm cớ khác để thôi? Chuyện thật sự là…

Bà Chu trong chốc lát cũng nên gì cho . lợi thì mà!

Hứa Thiến trong lòng quả thật là chủ định . Nếu chuyện của Dương Thiết Trụ, lẽ cô sẽ đợi thêm một hai năm nữa, khi các con lớn hơn, cần cô trông nom. Cô sẽ lấy cớ thăm chồng, đến chỗ chơi, khi về thì vòng qua thủ đô.

“Khụ khụ, thể chứ!”

“Con thật sự chỉ giúp vợ chồng Trụ Tử thôi, chuyện cũng chỉ là trùng hợp gặp .”

Hứa Thiến gượng hai tiếng, chột .

Bà Chu trực tiếp trợn trắng mắt, lý do như mà cũng , tự bản , ai tin chứ.

Vân Mộng Hạ Vũ

 

Loading...