Thập Niên 70 Mẹ Ruột Là Nhân Vật Phản Diện, Tôi Mang Bé Con Ăn Dưa Xem Kịch - Chương 130

Cập nhật lúc: 2025-10-25 09:12:41
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bà Chu chuẩn mấy ngày, một bàn lớn đồ ăn, ban đầu là đủ cho cả nhà ăn. Nào ngờ, tất cả các món thịt đều mấy đứa nhỏ ngang ngược nhà Chu Lệ gắp hết bát của . Khiến mười mấy đứa trẻ khác cùng bàn cũng chỉ thể tạm bằng lòng ăn một ít món chay.

Cái mấy đứa nhỏ chịu ?

Đông Mai tức giận đến chịu nổi, cô vốn tính tình nóng như lửa, lập tức mắng thẳng mặt hai em Ngô Kiến Đông:

“Mẹ ơi!”

Mấy đứa con nhà Hứa Thiến vốn cả nhà cưng chiều từ bé, thể chịu ấm ức ?

Thế là chúng cũng bĩu môi, òa gọi .

Cũng may, lúc đó Hứa Thiến kịp gắp một chén thịt, bảo Đỗ Khiêm mang sang cho ba đứa em cùng ăn. Đến lúc , mấy đứa nhỏ mới nín .

Chu Lệ ban đầu thấy em dâu cả gắp cho cái con bé Đông Mai đáng ghét cả một đũa thịt to, trong lòng thấy khó chịu. Cô đang nghĩ cách ăn thêm mấy miếng thịt nữa, thể để con bé Đông Mai lợi. Ai ngờ, cô đưa đũa chậm một chút. Mấy miếng thịt còn trong đĩa thịt kho tàu đều Hứa Thiến gắp hết cho Đỗ Khiêm. Sắc mặt cô tối sầm , lập tức vui:

“Mợ hai nhặt một đứa trẻ hoang ai về nuôi ? Em trai chuyện ? Cô đúng là tiền nhiều quá tiêu . Con còn nuôi nổi, còn nuôi con hoang của khác.”

Chu Lệ dùng giọng điệu dạy đời .

“Hơn nữa, đứa bé lớn thế , sớm nhớ cha là ai. Sợ là nuôi cũng chẳng ? Thà rằng tốn nhiều tiền như , chi bằng mua thêm thịt cho cháu trai ăn, cũng đỡ ném tiền qua cửa sổ!”

cháu trai, cháu trai của cô, mà là con trai của cô – cháu trai của Chu Văn Quân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-ruot-la-nhan-vat-phan-dien-toi-mang-be-con-an-dua-xem-kich/chuong-130.html.]

Hứa Thiến xong những lời thì tức đến bật . Cô đặt đũa xuống, ánh mắt lạnh lùng, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ :

“Chu Lệ, mấy đứa ngu ngốc nhà chị ai dạy dỗ, về nhà đến mợ cũng gọi một tiếng. Cho chúng nó tiêu tiền ? thấy, cho mấy đứa đó tiêu tiền, tiền mới đúng là ném xuống sông thật. Còn con thì ngoan ngoãn lắm. Sau chúng nó nuôi , chị cũng chẳng cần bận tâm.”

thấy chị vẫn nên bận tâm cho thì hơn! Con trai mười ba, mười bốn tuổi đầu mà còn giành thịt với em trai, em gái, chắc chẳng ai tin !”

Hứa Thiến vốn định là hôm nay vẫn còn đang ăn Tết, để ý đến Chu Lệ hỏng tâm trạng của . Ai bảo chị tự rước lấy vạ, cố tình chọc . Vậy thì thể trách chị mắng vài câu.

Chu Lệ Hứa Thiến chọc tức đến mức ngón tay run rẩy, nhưng bàn một ai giúp cô. Ngay cả chồng cô cũng chỉ lo ăn thịt, căn bản để ý đến cô. Chu Lệ kéo khóe miệng cứng đờ, vẻ bình tĩnh, dùng vẻ mặt như thể vì Hứa Thiến mà :

cũng thấy em trai kiếm tiền dễ dàng, quanh năm suốt tháng đều ở bên ngoài, đến về nhà một chuyến cũng chẳng dễ dàng gì. Thế nên mới bụng khuyên cô, chứ nếu là ngoài chẳng thèm khuyên . Cô đừng biến lòng của thành lòng lang sóo chứ!”

“Còn về mấy đứa con trai nhà , dạy dỗ thế nào là chuyện của , cô cần quản. thấy chúng nó như , chẳng thiệt thòi gì !”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Con trai cô thì cần dạy. Tương tự như , chuyện nhà cũng cần cô bận tâm. nhận nuôi ai thì nhận. Chồng kiếm tiền, dùng thế nào thì dùng thế đó!”

“Chị tiền tiêu, thì chỉ thể trách chồng chị bản lĩnh! Hay là chị đổi chồng ?”

Hứa Thiến tủm tỉm đề nghị.

“Cô, cô……”

 

 

Loading...