Thập Niên 70 Mẹ Ruột Là Nhân Vật Phản Diện, Tôi Mang Bé Con Ăn Dưa Xem Kịch - Chương 148

Cập nhật lúc: 2025-10-25 09:12:59
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cái mương do quanh năm xả nước nên ẩm ướt, bồ công ở đây mọc non nhất, tươi hơn hẳn những cây mọc ở bờ ruộng.

“Mẹ ơi, bồ công ở đây non quá mất!”

Vân Mộng Hạ Vũ

Hứa Thiến vươn tay ngắt thử một cọng, non đến nỗi thể véo nước. Trong lòng cô khỏi vui mừng, bà cụ quả nhiên hổ là sống ở thôn hơn nửa đời, cái gì cũng rõ. Khác hẳn với Hứa Thiến – mới đến, mù tịt!

“Mẹ cho con , trong thôn chỗ nào rau dại, cây nào quả nào ngon thì mấy ai rõ bằng .”

“Chỗ mương nhiều lắm, đến sớm thì mới hái . Lát nữa dẫn con một chỗ khác, chỗ đó rau dại cũng nhiều mà ít hơn.”

Bà Chu tay chân nhanh nhẹn, hái rau dại kể chuyện trong thôn cho Hứa Thiến và Xuân Mai .

“Bồ công non, nhưng vị đắng. Hái về thì chần qua nước sôi một , vắt bỏ nước . Dù xào sủi cảo đều ngon. Không chỉ hết vị đắng mà còn chút vị ngọt thanh.”

Hứa Thiến cũng ăn bồ công ít . Kiếp ăn hai , sang bên thì ăn nhiều hơn. Bà Chu đây hái về nhiều, lúc tách hộ, Hứa Thiến vẫn luôn ăn cơm cùng cả nhà ở nhà cũ, nên bàn cơm tự nhiên thiếu rau dại.

Tuy nhiên, nhà cũ nấu ăn cho dầu muối gia vị khác. Bởi , những món rau dại vị đắng như bồ công ăn ngon lắm. Hứa Thiến tính hái nhiều một chút để tự chế biến. Bồ công ở mương thật sự nhiều. Họ đến hái đến đó, giỏ tre, rổ đều đầy ắp mà vẫn hái hết.

“Vợ thằng hai, con và Xuân Mai, hai cứ cõng giỏ tre về , bốn đứa trẻ con ở đây sẽ tiếp tục hái. Hái nhiều một chút về, chần qua nước sôi. Cắt nhỏ phơi khô, ăn giống rau khô, vị cũng kém .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-ruot-la-nhan-vat-phan-dien-toi-mang-be-con-an-dua-xem-kich/chuong-148.html.]

“Con xem, rau khô dùng để chưng thịt Tết ăn thơm ? Đó chính là rau dại hái năm ngoái đấy.”

“Được ạ, con về lấy chút nước đây. Thời tiết ngày càng nóng, uống nhiều nước ấm thôi.”

Hứa Thiến đồng hồ, còn đến 9 giờ. Về một chuyến cũng chỉ hơn 9 giờ một chút, còn sớm chán. Đừng thấy Hứa Thiến và Xuân Mai hai cõng một giỏ rau dại lớn, thật nó chẳng nặng chút nào. Nhiều nhất cũng chỉ hai mươi cân thôi, rau dại mà! Không nặng cân, nhưng trông nhiều thôi chứ chế biến thành món ăn thì chỉ còn một chút, nên nhất định hái nhiều.

“Này, thanh niên trí thức Hứa!”

Hứa Thiến thấy gọi từ phía , theo bản năng đầu . Không ngờ gọi cô là Vương Mai. phụ nữ cùng thì Liễu Như Tuyết, mà là một phụ nữ khác quen . Chắc cũng là thanh niên trí thức mới đến, năm đại đội thêm ít thanh niên trí thức về nông thôn.

Hứa Thiến dừng bước nhíu mày. Trong mấy giây đó, cô thấy Vương Mai chạy đến mặt . Cô vốc một nắm rau dại ở lưng Hứa Thiến, véo thử một chút, thấy tiết chất lỏng, khỏi ngạc nhiên hỏi.

“Thanh niên trí thức Hứa, rau dại lưng cô non thật đấy! Hái ở , chúng tìm mãi thấy chỗ nào non như thế?”

“Liên quan gì đến cô?”

“Hơn nữa, cho cô cầm đồ của ? Cô đúng là khách khí tí nào. Vừa đến động tay động chân, cả đời , từng thấy ai mặt dày như cô.”

 

Loading...