Thập Niên 70 Mẹ Ruột Là Nhân Vật Phản Diện, Tôi Mang Bé Con Ăn Dưa Xem Kịch - Chương 163

Cập nhật lúc: 2025-10-26 13:36:42
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mấy ngày nay, Hứa Thiến ngày nào cũng chạy núi, mấy đứa trẻ cũng theo cô, mặt đứa nào đứa nấy đều đen sạm. So với đây, trông chúng càng giống những đứa trẻ trong thôn. Da dẻ đen nhẻm nhưng đôi mắt thì sáng.

Hứa Thiến chạy núi mấy ngày nay, ngoài việc chủ yếu đào măng, cô còn đào ít rau dại. Như dương xỉ, rau diếp cá, rau tề thái, hành dại, rau má… cô đều đào về nhiều. Dù ăn hết thì cứ cho gian, sẽ hỏng, lúc nào ăn thì lấy một ít.

“Mẹ ơi, đây là rau gì ạ?”

Đại Oa xổm mặt đất, nhón cái m.ô.n.g nhỏ. Vừa bắt chước Hứa Thiến nhổ rau dại, tò mò hỏi. Mấy ngày nay, mấy đứa trẻ theo Hứa Thiến chạy khắp nơi, ngày nào cũng hái rau dại nên cũng nhận ít loại. Tuy rằng thường xuyên gọi sai tên, nhưng với vài loại rau dại mà chúng thích ăn thì quen thuộc. Chúng thường xuyên chỉ rừng trúc, hoặc một cái cây nào đó, hưng phấn kêu to, kéo Hứa Thiến hái rau.

Ba đứa thông minh, mười thì bảy tám là chúng tìm đúng. Tiểu Đỗ Khiêm thì khỏi , đứa bé từng một lang thang bên ngoài. Chỉ cần là rau dại thể ăn , bất kể mùi vị thế nào, về cơ bản là bé đều nhận . Điểm bé còn giỏi hơn cả Hứa Thiến. Hứa Thiến cũng chỉ là mấy năm nay, về thôn xuống nông thôn, theo bà Chu học hỏi. Nhờ mới nhận một loại rau dại, nếu , cô căn bản một loại cỏ dại thông thường thể ăn .

Vân Mộng Hạ Vũ

“Mẹ hái cái là rau khúc, mấy ngày nữa là Tết Thanh Minh , tuy thể cúng bái. chúng vẫn hấp một nồi bánh trôi xanh, cả nhà cùng nếm thử, cũng coi như ăn Tết.”

“Mẹ ơi, bánh trôi xanh là gì ạ?”

“Có ngon ạ?”

“Mẹ ơi, năm ngoái ạ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-ruot-la-nhan-vat-phan-dien-toi-mang-be-con-an-dua-xem-kich/chuong-163.html.]

Ba đứa luôn hứng thú với đồ ăn ngon. Nghe sắp món mới, mấy đứa bé liền uốn éo cái nhỏ xíu xúm , nũng nịu hỏi. Đôi mắt chúng sáng lấp lánh, chằm chằm Hứa Thiến.

“Ừm, bánh trôi xanh ăn ngon. Là từ gạo nếp, năm ngoái bà nội các con . lúc đó các con còn nhỏ quá, mọc răng, chỉ thể uống sữa, đương nhiên là ăn bao giờ.”

bây giờ các con mọc đầy đủ răng , đương nhiên là thể ăn bánh trôi xanh . Đến đây nào! Giúp cùng hái những cây rau khúc non một chút, về nhà sẽ hấp cho các con ăn.”

Hứa Thiến dùng mu bàn tay sạch một chút, xoa xoa mấy cái đầu nhỏ của bọn trẻ, .

“Mẹ ơi, xem , răng con . Đã đều ạ?”

“Cả răng con nữa, răng con lợi hại lắm, thịt mà ông nội c.ắ.n đứt, con c.ắ.n ‘rắc’ một cái là đứt ngay.”

“Con cũng lợi hại, răng con còn trắng nữa.”

Ba đứa nũng chịu , còn thi nhe răng trợn mắt, khoe hàm răng trắng tinh của cho Hứa Thiến xem. Hứa Thiến đành bất đắc dĩ, hàm răng của mấy đứa trẻ đúng là mọc , nhưng lợi hại đến mức nào thì là bậy. Ông Chu và bà Chu rõ ràng là chịu ăn thịt, để dành thịt cho cháu ăn, nên mới là c.ắ.n đứt, chứ thật sự c.ắ.n đứt? Mấy đứa trẻ còn nhỏ, ngây thơ, ông Chu là chúng tin thật.

 

Loading...