Thập Niên 70 Mẹ Ruột Là Nhân Vật Phản Diện, Tôi Mang Bé Con Ăn Dưa Xem Kịch - Chương 164

Cập nhật lúc: 2025-10-26 13:36:43
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ông Chu và bà Chu đều mới hơn 50 tuổi, hàm răng vẫn còn khỏe mạnh, rụng cái nào, mà c.ắ.n đứt , chẳng qua là thương cháu thôi.

“Hàm răng của các con đều mọc , nhưng ông bà nội gắp thịt cho các con. Các con cảm ơn, đó cũng gắp cho ông bà nội, cái đó gọi là hiếu thảo.”

“Ông bà nội gắp thịt cho các con, là vì họ ăn , mà là họ thương các con, cho các con ăn. các con cũng thương ông bà nội, dù trong lòng ăn thịt, cũng chia sẻ cho ông bà nội. Chỉ chia sẻ mới thể khiến vui vẻ hơn.”

“Mẹ ơi, chúng con hiểu ạ.”

Tam Oa lập tức giơ khuôn mặt tươi thật lớn gật đầu, Hứa Thiến vô cùng hài lòng, xem cô dạy dỗ thành công.

“Nếu là chia sẻ. Viên kẹo sữa của Tam Oa, chia sẻ cho ! Hôm nay cũng ăn kẹo.”

Hứa Thiến tủm tỉm đưa tay, từ cái yếm nhỏ quần áo của Tam Oa, móc một viên kẹo sữa mà trân quý từ lâu. Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc, ngây ngốc, kinh hãi của bé, cô bóc giấy gói kẹo, lấy viên kẹo , trực tiếp nhét miệng .

Tam Oa thấy cảnh tượng đó, mãi một lúc mới phản ứng , xổm xuống nhặt lấy vỏ kẹo rỗng. Ngẩng đầu , cái miệng nhỏ chu , nước mắt lập tức rơi xuống, kẹo của còn nữa!

Hứa Thiến thấy bé sắp , đảo mắt nhanh chóng :

“Tam Oa, nãy ? Con ngoan, hiếu thảo, chia sẻ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-ruot-la-nhan-vat-phan-dien-toi-mang-be-con-an-dua-xem-kich/chuong-164.html.]

“Con kẹo, .”

“Con nên chia sẻ kẹo cho ? Có thể trong lòng con sẽ một chút buồn bã, nhưng thì vui vẻ đó!”

Hứa Thiến hì hì xong, còn kéo Tam Oa lòng, dịu dàng dỗ dành bé.

“Tam Oa nhà đúng là một đứa bé ngoan ngoãn, hiểu chuyện, hiếu thảo, yêu con nhất.”

Tam Oa ngây thơ mờ mịt Hứa Thiến, cũng , cũng xong, chỉ bĩu cái miệng nhỏ, tủi là, trong lòng vui. Cậu bé luôn cảm giác đúng, nhưng , rốt cuộc là đúng chỗ nào. Đành thở phì phì, ngừng dùng cái móng vuốt nhỏ cào cỏ mặt đất, một mảnh cỏ nhỏ đều bé nhổ trụi.

Đại Oa và Nhị Oa hai đứa cũng ngây ngô Hứa Thiến, đó đứa em trai nhỏ vẫn đang bò kéo cỏ, trong mắt khỏi lộ ánh mắt đồng tình. Em trai thật đáng thương, viên kẹo đó là lúc sáng cửa cho, bé vẫn luôn nỡ ăn. Sau đó ăn mất . May mà trong túi bọn họ kẹo, sáng nhận kẹo là bọn họ ăn ngay, căn bản nghĩ tới để dành ăn từ từ. Bằng chắc chắn cũng sẽ ăn mất.

Tiểu Đỗ Khiêm hiểu chuyện, bất đắc dĩ lắc đầu, Tam Oa đứa bé thật đáng thương. Cái cớ của thật đúng là kỳ cục. Mẹ thực vẫn luôn kiểm soát việc chúng ăn kẹo, đồ ngọt trong nhà tương đối ít, kẹo sữa mỗi ngày chỉ một viên. Ngay cả như , con cái nhà họ cũng ăn kẹo nhiều hơn nhiều so với con nhà khác. Cũng chính vì quản, cho chúng ăn kẹo thoải mái, nên Tam Oa mới thèm kẹo. Mỗi Hứa Thiến cho kẹo, bé đều nỡ ăn hết ngay, đều là ăn nửa viên nửa viên, như viên kẹo tan chậm hơn một chút, cũng thể ăn lâu hơn một chút.

Ôi, đáng tiếc quá! Viên kẹo ngon lành cứ thế lừa mất, Tam Oa đúng là một tên ngốc nhỏ, bé rõ ràng . Mẹ luôn thích nghĩ cách, tìm cớ lừa kẹo của bé, bé rõ ràng lúc đó ăn hết kẹo thì , tại còn để dành, cho cơ hội chứ? Đứa bé , rõ ràng lừa nhiều , nhưng em trai Tam Oa nhớ lâu gì cả?

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiểu Đỗ Khiêm đôi khi cũng cảm thấy kỳ lạ, nhà khác, răng mà miếng thịt nào, cũng tiết kiệm để cho con ăn, cố gắng một . của bọn họ, nếu trong miệng miếng thịt nào, thì chắc chắn sẽ cho chúng ăn. Ngược , nếu trong bát chúng miếng thịt, cô sẽ tìm cách lừa . Còn gì mà các con còn nhỏ, cả đống thời gian ăn thịt. Mẹ lớn , ăn nữa thì còn cơ hội. Sau đó chúng hiếu kính thịt cho cô.

rõ ràng là một như , chúng thích, tuy rằng khi thịt lừa mất thì chút oán niệm, buồn bã. khi ăn xong, chúng cũng quên mất. Ngược , mỗi ăn thịt, chúng đều hứng thú bừng bừng cùng , chiến đấu vì miếng thịt cuối cùng. Tuy rằng thua buồn, nhưng chỉ cần thắng một , chúng thể vui vẻ cả ngày.

 

Loading...