Đại Oa ngoan ngoãn xách thùng nhỏ, theo Hứa Thiến về phía bờ ruộng, nhưng đột nhiên thấy một tiếng xé lòng.
"Oa oa, đau quá."
"Oa oa ơi, chân con đau quá!"
"Có cái gì c.ắ.n con, ô ô oa."
"Cái gì?"
"Mẹ ơi, là Nhị Oa ."
Lòng Hứa Thiến giật , đầu , hóa là Nhị Oa đang lớn. Cô vội vàng chạy qua.
Nhảy mương, đưa tay bế Nhị Oa lên.
Lúc , bụi cỏ rung lắc một trận.
Hứa Thiến đó thấy một con rắn, "vèo" một cái, liền trốn bụi cỏ bên cạnh mương.
Vân Mộng Hạ Vũ
Con rắn đó trườn quá nhanh, Hứa Thiến căn bản rõ đó là loại rắn gì.
Đương nhiên, dù cô rõ, cũng phân biệt loại rắn. cô tỉnh táo nhận .
Con trai rắn cắn, thương. Phải lập tức sơ cứu khẩn cấp, đó đưa đến bệnh viện.
Hứa Thiến nhẹ nhàng bế Nhị Oa, kéo quần chân thằng bé lên, thấy cẳng chân non nớt của nó.
Có hai vết thương nhỏ đầy máu, m.á.u vẫn đang rỉ . Hứa Thiến đau lòng chịu .
Cô lúc cũng quan tâm con rắn đó độc , cúi xuống cẳng chân của Nhị Oa, đối diện với hai vết thương đó, liền bắt đầu hút m.á.u độc. Nhị Oa đau đến oa oa kêu to.
Cả nhỏ nhắn của nó cũng vặn vẹo ngừng, nhưng Hứa Thiến vẫn ôm chặt lấy nó, cho nó động đậy.
Sau khi hút mười mấy ngụm máu. Hứa Thiến mới kéo khăn lụa đầu xuống, buộc c.h.ặ.t c.h.â.n Nhị Oa .
"Tiểu Khiêm, con đừng nhặt tôm trứng đỏ nữa. Mau dẫn các em về nhà . Sau đó chạy đến nhà cũ. Nói với bà nội, Nhị Oa rắn cắn, đưa nó bệnh viện ngay. Trong nhà ai trông, con bảo bà nội qua đây trông nhà một chút. Chậm nhất là ngày mai sẽ về."
"Vâng, . Con ngay đây."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-ruot-la-nhan-vat-phan-dien-toi-mang-be-con-an-dua-xem-kich/chuong-204.html.]
Hứa Thiến dẫn mấy đứa trẻ chạy về nhà. Đỗ Khiêm liền trực tiếp chạy một mạch đến nhà cũ, gọi bà cụ Chu.
Đại Oa, Tam Oa khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Nhị Oa, giọng nấc. Trên cẳng chân cũng là máu, trong lòng cũng đau khổ, nước mắt trong hốc mắt đều sắp trào .
"Mẹ ơi, chúng con ngoan ngoãn mà."
"Em ơi, !"
Đại Oa mếu máo, khuôn mặt nhỏ nhắn lóc .
"Mẹ ơi, c.h.ế.t ? Ô oa... Con ba rời xa con, con ...!
"Ô oa..."
Tam Oa òa lên, đó Đại Oa cũng nhịn , cùng Tam Oa theo.
"Được , đừng bậy. Nhị Oa chỉ rắn cắn, sẽ đưa nó bệnh viện ngay. Hai đứa ở nhà ngoan ngoãn, chạy lung tung, chờ bà nội đến."
Hứa Thiến về nhà là để xe đạp. Bệnh viện cách nhà quá xa, xe mới . Mặc dù đội sản xuất trạm xá, nhưng tay nghề của bác sĩ Tôn cô tin tưởng .
Sợ đến trạm xá sẽ lỡ thời gian. Chi bằng đạp xe nhanh hơn, đưa Nhị Oa bệnh viện ngay lập tức.
Hứa Thiến dẫn Nhị Oa xe đạp đến bệnh viện thì bà Chu, Đỗ Khiêm gọi đến trông mấy đứa trẻ.
Bà Chu nhà Hứa Thiến, liền thấy hai đứa cháu đang đất nức nở.
Trong lòng cũng lo lắng, một mặt lo cho vết thương của Nhị Oa, một mặt nỡ hai đứa cháu mặt .
"Đại Oa, Tam Oa đừng nữa mà. Bà nội lấy kẹo cho các con ăn. Mẹ các con nhà, hôm nay bà nội cho các con ăn thêm mấy viên kẹo. Bảo bối ngoan nhé!"
"Bà ơi, em rắn cắn."
"Vâng , còn chảy nhiều m.á.u lắm."
"Bà ơi, Nhị Oa c.h.ế.t ạ? Thông tử, Thông tử rắn cắn, đó đều c.h.ế.t , mãi vẫn tỉnh , ô ô..."
Thông tử là bạn của ba đứa sinh ba, tuổi cũng chỉ lớn hơn chúng một tuổi. Hai tháng , bé một con rắn trong núi cắn.
Cắn là một con rắn độc, nhưng cha hiểu cách sơ cứu, khi đưa đến bệnh viện thì qua khỏi.