Sau đó xe xuống huyện thành, lúc là tám giờ, bọn họ đến phòng chờ ga tàu hỏa.
Không chờ bao lâu, xe lửa liền ga, ba họ mang theo ít đồ đạc, mỗi một cái túi, nên khi lên xe, dễ dàng chen lên .
Hứa Thiến dựa theo vé xe, tìm vị trí xong, phát hiện vị trí của họ .
Ba vị trí của họ mua cùng một hàng, mà giờ phút đang một nam một nữ, vị trí của họ.
“Hai vị đồng chí, xin chào, ba vị trí là của chúng , ơn nhường một chút.”
“Cái gì mà ngươi với ? Vị trí ai là của đó. Ai cô thật giả?”
Hứa Thiến sững sờ, thật đúng là mở rộng tầm mắt. Cô lâu như gặp cực phẩm, giờ thì gặp .
Cô xắn tay áo lên, lấy ba tấm vé xe, chỉ ghế vé, lớn tiếng với đôi nam nữ :
“Nhìn cho rõ đây, 070, 050, 072. Ba tấm vé là ghế chúng mua, bây giờ các đang ghế của chúng , nên ơn tránh .”
Hứa Thiến là sợ phiền phức, ngược cô còn thích kiếm chuyện, xem náo nhiệt. Đôi vợ chồng dám bắt nạt đến tận cô, xem cô cho họ tay thì thôi.
“Lão tử thất học, chữ, ai cô cái quỷ gì? Lão tử đây, vị trí là của lão tử, bản lĩnh thì cô lên đùi lão tử !”
Người đàn ông trung niên vẫn còn đang la hét, phụ nữ bên cạnh , âm thầm kéo kéo tay áo .
Mắt Hứa Thiến tinh, lập tức thấy cảnh , chậc chậc, phụ nữ bên cạnh dường như chút chột !
Chột ?
Hứa Thiến đột nhiên đảo mắt, liền la lớn:
“Đồng chí nhân viên tàu, bên hai , mua vé xe mà lên xe, họ trốn vé.”
Lời , tất cả hành khách trong toa xe đều sợ ngây , cô mà , lẽ là la bừa ?
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-ruot-la-nhan-vat-phan-dien-toi-mang-be-con-an-dua-xem-kich/chuong-85.html.]
Đôi nam nữ đang chiếm chỗ của Hứa Thiến, giờ phút cũng sợ ngây . khi thấy nhân viên tàu đến, lập tức liền cầm hành lý, chuẩn bỏ chạy.
Vợ chồng Dương Thiết Trụ liếc , nhanh chóng tay ngăn cản đôi nam nữ . Không cho họ dễ dàng rời .
Hứa Thiến thấy nhân viên tàu đến, mặt càng thêm hưng phấn, cô tiếp tục hô một câu:
“Đồng chí nhanh lên, họ bỏ chạy.”
Ba bốn nhân viên tàu đến, lập tức liền khóa tay đôi nam nữ , Hứa Thiến thấy thế tiếp tục bổ sung một câu:
“Đồng chí, họ chỉ trốn vé. Tên đàn ông còn trêu ghẹo , bảo lên đùi đó! … Ô ô… Người , vẫn còn là tiểu cô nương, ô ô, sống nổi nữa !”
Khóe mắt tiểu cô nương đỏ hoe, nước mắt lập tức tuôn rơi ào ào, cái dáng vẻ uất ức đó, khỏi đau lòng.
Dù mấy nhân viên tàu , liền khỏi nảy sinh lòng thương xót, vẻ mặt tức giận đàn ông trung niên .
Cái đồ tồi tệ , còn dám trêu ghẹo tiểu cô nương, đáng giận.
Da Hứa Thiến trắng nõn mịn màng, ngũ quan xinh xắn. Tuy sinh ba đứa con, nhưng đó là vì cô kết hôn sớm.
Tuổi thực của cô vốn lớn, hơn nữa khi giảm cân thành công, cô trông nhỏ nhắn, nên khi lóc như , tự nhiên càng khiến thương xót vài phần.
Người đàn ông trung niên thấy Hứa Thiến, liền giống như ảo thuật . Nói là , nước mắt như mưa.
Cái mặt già suýt chút nữa tức giận đến biến dạng. Cái con tiện nhân đáng c.h.ế.t , chỉ dựa cái khuôn mặt vô tội để lừa . Rõ ràng căn bản cái gì cũng .
Vừa câu , cũng chỉ là nhất thời lỡ lời, để chọc tức cô mà thôi.
Ban đầu cho rằng tiểu cô nương tuổi , mặt mỏng, sẽ ngại dám tranh chỗ với .
Ai ngờ, đây là một con tiện nhân vô liêm sỉ!