Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đến Tây Bắc, Người Đàn Ông Cứng Rắn Cũng Trở Nên Dịu Dàng - Chương 162
Cập nhật lúc: 2025-11-20 03:14:03
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Chị… Tưởng Đồng… gửi thư cho em.”
“Gì cơ? Cô còn dám thư cho em ?”
Mới chừng thời gian, hết cầu cứu bố Lâm, giờ thư cho Lâm T.ử Hoài, mặt mũi của Tưởng Đồng rốt cuộc dày đến mức nào?
Lâm T.ử Hoài mím môi, lấy bức thư trong túi .
“Em còn giữ bên ?”
“Không, … sáng nay em mới nhận , tiện tay nhét túi…”
Lâm An An liếc một cái, nhận lấy lá thư, mở .
Không xem thì thôi, khiến cô tức đến bật .
“Cô mặt dày đến mức luôn đấy ? Em đừng là em mềm lòng đấy nhé? Chị cho em , bên thì lén lút với Từ Văn Bác, sang bên vài hôm đối tượng mới, trong mắt cô , em chẳng là gì cả!”
Thấy Lâm An An thực sự nổi giận, Sở Minh Chu vội vỗ nhẹ lên lưng cô, đưa tay nhận lấy bức thư, lướt qua.
Nét chữ của Tưởng Đồng khá giống với Lâm An An, , gọn gàng.
Chữ thì , nhưng nội dung trong thư khiến cực kỳ phản cảm.
[T.ử Hoài, chúc mạnh khỏe.
Hiện tại em đang trong cảnh khốn cùng, mỗi ngày đều sống trong dằn vặt. Ở đây thực sự khổ, điều kiện tồi tàn, công việc nặng nhọc, em thực sự thể chịu nổi nữa. Mỗi ngày trôi qua mơ hồ, chẳng thấy chút hy vọng nào.
Anh thể cứu em ? Dù em cũng vì mà mới tới tận Tây Bắc … Xét tình cảm hai lớn lên cùng , giúp em một nhé!
Em hỏi , chỉ cần lấy danh nghĩa quân nhân bảo lãnh, đồng thời nộp khoản bảo chứng 500 đồng là em thể thả sớm.
Em rời khỏi đây , nhất định sẽ báo đáp thật . Anh bảo em gì cũng …]
Toàn bộ lá thư tràn ngập những ám chỉ tình cảm và kiểu ràng buộc đạo đức, trọng điểm chính là: Lâm T.ử Hoài bảo lãnh và bỏ tiền túi 500 đồng để đưa cô ngoài.
Sở Minh Chu xem xong, lông mày nhíu chặt, ánh mắt đầy vẻ chán ghét.
Lâm An An tức đến nỗi giọng run lên:
“Tưởng Đồng đúng là trơ trẽn! Cô coi em là gì? Máy rút tiền chắc? Hay là kẻ ngốc để lợi dụng mãi chán?”
“Em thiếu nợ cô chắc? Còn cái gì mà ‘tình cảm’? Cô bao giờ thật lòng với gia đình ? Ngoài lợi dụng thì còn cái gì?”
Lâm T.ử Hoài chỉ yên lặng.
Lúc , mặc Lâm An An gì, cũng phản bác.
“T.ử Hoài, Tưởng Đồng tính toán lắm, em nhất định tỉnh táo! Chị em sống tình nghĩa, nhưng chúng thể ngu . Cô đáng để em hy sinh …”
“Chị, em , chị yên tâm.”
Lâm An An vẫn an tâm, ánh mắt đầy lo lắng:
“Chị chỉ sợ em mềm lòng, lừa thêm nữa. Em nghĩ , chuyện cô … Còn cả vụ cô với Từ Văn Bác, khiến chị Tú Mai thê t.h.ả.m như thế nào… Loại như cô , đáng thông cảm!”
Thấy chị thở dốc vì tức giận, Lâm T.ử Hoài vội :
“Chị, em thật sự . Ban đầu em còn định đưa thư , tính là vứt luôn . Em sẽ giúp cô .”
“Thật ?”
“Thật trăm phần trăm!”
Sở Minh Chu đưa tay gõ nhẹ lên đùi, ngón tay gõ từng nhịp đều đặn.
Anh tỏ vẻ quá lo lắng về Lâm T.ử Hoài, mà chỉ đang suy nghĩ cách xử lý, loại như Tưởng Đồng, hề đặt nhiều tâm tư, càng định phí thời gian.
Chờ Lâm An An xong, Sở Minh Chu liền mở miệng tiễn khách:
“Cũng muộn , về nghỉ sớm .”
Lâm T.ử Hoài đồng hồ, thấy cũng muộn thật, bèn dậy:
“Vậy em về nhé.”
Cậu liếc Lâm An An một cái, sợ cô yên tâm, liền nhấn mạnh:
“Chị, chị cứ yên tâm, em sẽ theo rể.”
“Đi .”
“Vâng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-my-nhan-den-tay-bac-nguoi-dan-ong-cung-ran-cung-tro-nen-diu-dang/chuong-162.html.]
Lâm T.ử Hoài khỏi, Sở Minh Chu liền để Lâm An An tiếp tục dằn vặt vì chuyện đó nữa, chỉ thế nào, sẽ xử lý thỏa.
“Minh Chu, tắm , em kiểm tra bài tập của Tiểu Lan và Tiểu Vũ.”
“Được.”
Thực cũng chẳng gì cần kiểm tra. Thời nay bài tập nhiều, mà hai đứa nhỏ đều thông minh, nền tảng vững.
Lâm An An bảo Sở Minh Vũ ngủ , còn thì dắt Sở Minh Lan phòng cô bé, đưa món quà mua ban chiều:
“Tiểu Lan, xem thích ? Bên trong bút sáp màu, bút màu nước, giấy vẽ…”
“Sao… chị dâu?”
Sở Minh Lan len lén tự nhéo một cái, khẽ rít lên vì đau.
Cô bé chớp chớp mắt, gương mặt giấu nổi vẻ vui sướng, thậm chí đầu óc còn phần lâng lâng.
“Cái … đều là tặng cho em ạ?”
Cô bé nâng món quà trong tay một cách vô cùng cẩn thận, như thể đang nâng niu thứ báu vật quý giá nhất đời.
Lâm An An mỉm , đưa tay xoa đầu Sở Minh Lan:
“Tất nhiên là tặng em . Em thích vẽ như , thì cứ vẽ cho thỏa thích. chúng , vì vẽ tranh mà lơ là chuyện học hành.”
Sở Minh Lan ôm chặt món quà, giọng lẫn cả tiếng nghẹn ngào:
“Chị dâu, em cảm ơn chị! Em thích lắm luôn! Em bao giờ nhiều bút màu và giấy như … Em hứa với chị, em sẽ học thật , tuyệt đối để việc vẽ ảnh hưởng đến việc học!”
Nói xong, cô bé nhẹ nhàng tháo lớp giấy gói, những cây bút mới tinh, sắc màu rực rỡ, cùng xấp giấy vẽ dày cộm, hai mắt gần như rưng rưng.
Lâm An An bộ dạng vui sướng của cô bé cũng kìm mà mỉm :
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
“Miễn là em thích là . Sau vẽ thì cứ lấy dùng nhé, chị dâu hy vọng em thể vẽ những điều yêu thích, thật vui vẻ. Nếu dùng hết, chị sẽ mua thêm cho em.”
Sở Minh Lan bất ngờ ôm chầm lấy cô:
“Chị dâu, chị còn hơn cả em…”
Lâm An An thoáng khựng , nhưng vẫn mỉm , vỗ nhẹ lên lưng cô bé.
Với đứa trẻ , cô thật sự xót xa.
Khi bố qua đời, lẽ Sở Minh Lan vẫn còn quá nhỏ, kịp ghi nhớ gì nhiều.
Thiếu tình thương của bố , trai lạnh lùng, giỏi biểu đạt tình cảm.
Vì , sự quan tâm của Lâm An An đối với cô bé, trong lòng Sở Minh Lan chẳng khác nào một cơn sóng lớn cuộn trào.
“Ngủ sớm , mai còn học.”
“Vâng, em , chị dâu.”
Lâm An An rời khỏi phòng Sở Minh Lan, nhẹ nhàng khép cửa .
Thấy Sở Minh Chu cũng xong việc, cô thu dọn đồ đạc phòng quần áo, tắm.
“Sảng khoái thật!”
Không chỉ vì tắm nước nóng mà thấy dễ chịu, mà là vì tắm xong chiêm ngưỡng bức tranh… “mỹ nam nghiêng giường” mắt, càng thấy thoải mái hơn.
Lúc Sở Minh Chu đang nghiêng giường sưởi, một tay gối đầu, tay còn cầm quyển sách mà Lâm An An vứt mép giường.
Ánh đèn ấm áp rọi xuống, nổi bật từng đường nét khuôn mặt , ngũ quan sắc sảo, dáng cao ráo, tỉ lệ hình tì vết.
Lâm An An mà bất giác đỏ mặt.
Cô rón rén bước tới, nhẹ nhàng leo lên giường, trong đầu còn ngơ ngẩn.
Sở Minh Chu ngẩng đầu, nheo mắt cô, dùng lực nơi thắt lưng bật dậy, một tay kéo lòng:
“Đang nghĩ gì ?”
“Muốn ngủ .”
Lâm An An suy nghĩ gì nhiều, buột miệng , thẳng thắn trực tiếp.
Sở Minh Chu khựng .
“Bây giờ hả?”
Lâm An An chớp chớp mắt, như thể vẫn hồn.