Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đến Tây Bắc, Người Đàn Ông Cứng Rắn Cũng Trở Nên Dịu Dàng - Chương 163
Cập nhật lúc: 2025-11-20 03:25:02
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Miệng đúng là hại , giữ mồm giữ miệng thế chứ!
Lâm An An vội vàng xua tay:
“Em… em ý đó , chỉ là đầu óc nghĩ bậy lỡ lời thôi…”
Thấy cô miệng thì chối bay chối biến, nhưng mắt dời khỏi lồng n.g.ự.c , Sở Minh Chu khẽ bật , nắm lấy tay cô, đặt lên n.g.ự.c .
Anh quá hiểu cô gái nhỏ mặt thích gì, dễ mềm lòng với kiểu nào.
Hàng mi dài của Lâm An An khẽ run lên, cảm giác tay là cơ bắp săn chắc, mùi hương nhàn nhạt, sạch sẽ phảng phất nơi chóp mũi.
Ngước mắt lên chạm ánh sâu thẳm, đầy vẻ trêu chọc trong đôi mắt dài hẹp .
Tim đập nhanh hơn hẳn, mặt cô càng lúc càng nóng.
Cô rút tay về, nhưng Sở Minh Chu giữ chặt, kỹ thuật điêu luyện đến mức thể giãy .
“Không thích ?”
Giọng khẽ khàng, khuôn mặt tiến sát thêm một chút.
Lâm An An kỹ, mới phát hiện lông mi , dày, phần đuôi dài, xuôi theo đường viền mắt. Mỗi khi rũ mi, trông vẻ lạnh lùng, mang theo một nét cấm d.ụ.c tự nhiên.
Cô nhích lên, Sở Minh Chu cũng phối hợp thấp xuống.
Lâm An An dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ cọ lông mi .
Hành động vô thức đó khiến Sở Minh Chu khựng trong thoáng chốc, đó nụ trong mắt càng rõ rệt, giọng cũng trầm xuống mấy phần:
“An An, em đang châm lửa đấy.”
Lâm An An nhướng mày, ghé sát tai thì thầm, gần như thì thào bên vành tai .
Tai Sở Minh Chu đỏ rực, đỏ lan đến tận vành tai.
“Em bằng cách nào ?”
Thật Lâm An An chỉ đoán. Hôm ăn cơm ở nhà họ Khổng, Khổng Thường Minh mấy thôi, ý tứ chẳng là về sự kỳ vọng ban đầu của Sở Minh Chu với cuộc hôn nhân , sự tò mò về vợ của ?
Sở Minh Chu hề giống như ấn tượng ban đầu của nguyên chủ, lạnh nhạt, vô tình.
Ngược , coi trọng tình cảm, tâm tư kín đáo, và đặc biệt luôn tôn trọng phụ nữ.
Anh ủng hộ nguyên chủ học, bao giờ ép buộc cô điều gì, mỗi tháng âm thầm gửi tiền, gửi quà.
Thậm chí đến bây giờ, vì cô thể trạng yếu mà luôn nhẫn nhịn, từng ép buộc điều gì.
“Sở Minh Chu, thật . Lúc đầu ghét em ? Mặc dù… giữa chúng đúng là nhiều hiểu lầm.”
Lâm An An hỏi để dành đường lui cho , mở lời là để dò xét cảm xúc của , nhưng cuối cùng vẫn khéo léo lái thành “tất cả đều là hiểu lầm, của em.”
Sở Minh Chu tâm tư sâu sắc, tay nhẹ nhàng xoa eo cô, giọng trầm thấp:
“Không thể gọi là ghét, chỉ là… tôn trọng quyết định của em.”
Lâm An An chẳng vui chút nào, tay theo bản năng siết .
Sở Minh Chu khẽ rên một tiếng, lập tức giữ tay cô .
“… gặp em , em là một : lương thiện, đáng yêu, thông minh. Vậy nên… nỡ buông tay.”
Anh trở , một tay đỡ đầu cô, đổi tư thế hai .
Lâm An An chạm ánh mắt của , bỗng thấy thẹn, trừng một cái:
“Anh thật là… !”
Ánh mắt đột nhiên trở nên nóng rực, như thể lời thì thầm của cô châm ngòi, lửa âm ỉ trong lòng phút chốc bốc cháy.
Anh nhẹ nhàng bóp cằm cô, lực đạo đủ, khiến cô đau, nhưng mang theo cảm giác thể kháng cự.
“Anh thích.”
Lâm An An khẽ sững , nhưng ngay đó sự nhiệt tình của cuốn lấy, tim đập dồn dập như trống trận.
Cô thể cảm nhận rõ ràng, hôm nay khác với khi, quấn quýt, cuồng nhiệt, như thể lấy mạng cô …
“Sở Minh Chu, thích gì cơ?”
Động tác của Sở Minh Chu khựng , từ từ mở mắt, trong đáy mắt sâu thẳm , phản chiếu chính là yêu nhất.
“Anh thích em, Lâm An An…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-my-nhan-den-tay-bac-nguoi-dan-ong-cung-ran-cung-tro-nen-diu-dang/chuong-163.html.]
Ánh đèn trong phòng quá sáng, nhưng vẫn đủ để chiếu bóng dáng hai kề sát bên …
…
Lâm An An ngủ một mạch đến tận trưa ngày hôm !
Sở Minh Chu đến đơn vị từ sớm, nhưng đến gần trưa tranh thủ về sớm nấu cơm, còn mang về một con cá béo mập.
Lúc Lâm An An xoa thắt lưng bước , thấy đang cúi thử nước canh cá.
Vẫn là gương mặt lạnh lùng, nghiêm túc, ít .
Lâm An An rõ ràng cảm thấy gì đó khác .
Một cảm giác… đàn ông vợ?
Đồ chó!
Lâm An An âm thầm rủa trong bụng. Sau khi rửa mặt xong bước xuống ghế, liền bật một tiếng khe khẽ, đau đến mức rên lên.
Phần gốc đùi tê dại như điện giật từng đợt, quả thật lấy mạng .
Tối qua gần như mất kiểm soát, hôn cô đến quên trời đất, tóc ngắn chà xát khiến cô nhột đau, cuối cùng còn… c.ắ.n cô một phát…
“Đói ?”
Sở Minh Chu bưng đồ ăn lên, thấy biểu cảm của cô, liền vội bước đến xổm bên cạnh, lo lắng hỏi:
“Em ? Có đau lắm ?”
Trong phòng ấm áp, cởi áo khoác ngoài, cổ áo quân phục cũng nới .
Từ góc độ Lâm An An đang , thể thấy rõ vết đỏ xương quai xanh của , rõ ràng là… tàn tích một đêm lăn lộn giường.
“Đau.”
Cô còn đá nhẹ một cái .
Cô tức thật đấy!
Tức bản kiềm chế, chẳng chút tự chủ nào.
Càng tức càn, kỹ thuật kém, đúng kiểu lính mới qua huấn luyện.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Thực Sở Minh Chu cẩn thận, nhưng thật sự kinh nghiệm, điều tiết lực, kết quả là bây giờ… tác dụng phụ nặng nề!
Nói thật thì Sở Minh Chu đang hoảng.
Đường đường là một đàn ông sợ đạn lạc b.o.m bay, mà giờ lúng túng .
“Tối qua là đúng. Bây giờ em thấy ? Có đau lắm ?”
“Ừm.”
Lâm An An nũng nịu, đầy ấm ức.
Ngồi nghỉ một lúc, từ “đau” chuyển thành “đói”.
Sở Minh Chu lập tức dậy, múc cho cô một bát canh cá:
“Uống chút canh cá nhé, còn ấm, miệng đấy.”
Lâm An An nhận lấy, thổi nhẹ nhấp một ngụm. Canh cá mềm ngọt trôi xuống cổ họng, ấm áp lan tỏa khắp cơ thể.
“Ừm… ngon lắm.”
Sở Minh Chu xuống đối diện, chợt hỏi:
“Anh nhớ là sưng mà… cần bôi t.h.u.ố.c ?”
Lâm An An: “…”
Cô thật sự trả lời , chỉ trừng mắt .
Thấy cô im lặng, Sở Minh Chu khẽ nhíu mày:
“Phải bôi một chút mới .”
“Dừng! Anh im ! Ăn cơm!”
Lâm An An cúi đầu tiếp tục uống canh, thèm để ý tới nữa.
Khóe môi Sở Minh Chu khẽ cong, chỉ cảm thấy cô vợ nhỏ của lúc thế nào cũng thấy đáng yêu, yêu đến mức… đau lòng.
Có lẽ vì tiêu hao quá nhiều thể lực, lúc Lâm An An đặc biệt đói, mà còn mệt. Mệt đến mức ngón tay cũng chẳng buồn nhấc nổi, cả như rút cạn sức lực, giống như mất hai phần ba cái mạng!
Không dưỡng bao lâu mới hồi phục đây…
Xung động đúng là ma quỷ mà!