Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đến Tây Bắc, Người Đàn Ông Cứng Rắn Cũng Trở Nên Dịu Dàng - Chương 164

Cập nhật lúc: 2025-11-20 07:43:58
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm An An mới dậy một lát, ăn cơm xong dỗ xuống:

“Tối qua vất vả , hôm nay em cứ nghỉ ngơi cho , đừng lo nghĩ gì cả.”

Lâm An An trừng mắt một cái:

“Em vất vả, là vất vả.”

Sở Minh Chu khựng .

“Anh mệt.”

“Hơ~”

Lâm An An liếc mắt từ xuống , đúng là chút mệt mỏi nào, tràn đầy sức sống, tinh thần như yêu quái hút đủ máu, đúng là dồi dào sinh lực!

“Vậy thì ôm em .” Lâm An An đưa tay đòi ôm.

Sở Minh Chu nuốt nước bọt, do dự một chút nhưng vẫn đưa tay ôm cô lòng.

Chỉ là lúc ngoan ngoãn, dám động đậy lung tung, tay nhè nhẹ vỗ lưng cô, thừa một ánh mắt, cũng dư một hành động.

Lâm An An cứ thế nghỉ ngơi hai ngày, gần như ngoài giờ ăn thì đều giường dưỡng sức.

Sở Minh Chu cũng chu đáo, ngoài thời gian bận rộn ở đơn vị thì chỉ ở nhà nấu nướng cho cô, bầu bạn bên giường.

Đến ngày thứ ba, Lâm An An buộc ngoài, khí dung, buổi điều trị đầu tiên còn một mũi tiêm hỗ trợ cuối, tiêm xong là bệnh viện tái khám.

Lúc khỏi cửa, Lâm An An suýt bật vì tức, cơ thể đúng là chẳng gì, ba ngày vẫn còn run chân.

Tên đàn ông c.h.ế.t tiệt đúng là súc sinh!

Chỉ một đoạn đường từ nhà đến phòng y tế mà như thể rơi nước mắt.

“Chị Lệ Hoa!”

“An An tới ? Ủa, … sắc mặt em kém ?”

Lâm An An bước khiến Đới Lệ Hoa giật , vội vàng đỡ cô xuống.

Sau khi nguyên do, Đới Lệ Hoa ngẩn một chút, phá lên:

“An An ơi là An An, em xem em…”

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

Vừa lắc đầu, ánh mắt đầy trêu chọc.

Lâm An An mặt đỏ bừng:

“Chị Lệ Hoa, chị còn ! Em sắp c.h.ế.t vì lo , ba ngày vẫn hồi phục!”

Đới Lệ Hoa vất vả lắm mới nhịn , vỗ vỗ vai cô:

“Rồi , nữa. mà cái thể của em đúng là yếu thật, bảo Minh Chu tiết chế một chút.”

“Anh tiết chế , chỉ một .”

“Cái gì? Ha ha ha ha ha…”

Đới Lệ Hoa đến chịu nổi, ánh mắt hình như còn … khinh khỉnh?

Lâm An An tức tối, vội giơ hai ngón tay lên:

“Gần hai tiếng!”

Đới Lệ Hoa càng lớn hơn, giơ ngón cái khen ngợi:

“Thế thì đúng , chị mà, một đủ để em thành thế ? Không , em dưỡng sức cho , sinh con, thế chẳng đáng gì.”

Lâm An An quyết định đổi chủ đề, nữa là đau tim mất.

Mũi tiêm cuối cùng hôm nay đau hơn hẳn khi, đến mức Lâm An An toát cả mồ hôi lạnh.

Phải nghỉ ngơi thêm một lúc mới thể bắt đầu khí dung.

Cô ngoan ngoãn đó, làn khói mỏng nhẹ từ máy khí dung bốc lên, cả bao phủ trong cảm giác dễ chịu, thư giãn.

Một lát , Đới Lệ Hoa tới, xem tình hình máy móc, xuống bên cạnh trò chuyện.

Lâm An An thầm nghĩ, chị Lệ Hoa đúng là “bách sự thông”, chuyện gì trong đại viện quân khu chị cũng , gì lọt qua mắt.

“Ê, An An, em còn nhớ La Đại Thủ ? Chính là nấu ăn siêu ngon , mập mạp một chút, tính tình cực kỳ dễ chịu đó.”

“Mấy hôm thím đón con gái lớn về nhà, con gái sinh xong, là con gái nữa, sinh bốn đứa con gái , bên nhà chồng thì chê bai đủ điều…”

“Còn Thi Lai Đệ nữa, hai chuyện còn vui vẻ lắm mà. Hôm qua cô cãi với , là vì chuyện lấy chồng, ầm ĩ đến mức ai can nổi.”

“Nghe Thang Tĩnh Xảo đang xem mắt. Là do Thang lữ trưởng giới thiệu đấy, đối tượng cũng là quân y, nhưng địa phương, mới điều từ Thượng Hải về.”

“Nghe bảo là chuyên về hô hấp, còn là chuyên gia trẻ cấp quốc gia, cả nước chỉ tuyển chọn hai , đều phân bệnh viện tổng khu , đều là học trò của giáo sư Lương.”

Lâm An An nhớ đến một , chính là đàn ông bên cạnh Thang Tĩnh Xảo hôm đó, lúc ở tầng cao tòa nhà Vĩnh Thiên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-my-nhan-den-tay-bac-nguoi-dan-ong-cung-ran-cung-tro-nen-diu-dang/chuong-164.html.]

Đới Lệ Hoa luyên thuyên kể một hồi, đến khô cả họng, bèn bưng tách lên uống mấy ngụm.

“Con nhỏ Thang Tĩnh Xảo đó mà lấy chồng thì cũng , đỡ phiền các em, cũng tránh để chính cô trở thành trò của thiên hạ.”

Lâm An An gật đầu đồng tình.

“Chứ cái con đó… cứ xoay quanh Sở Minh Chu mãi, ngượng ! Giờ thì , đối tượng , chắc cũng điều hơn chút.”

Lúc Lâm An An xong khí dung, bỗng cảm thấy choáng váng, nghỉ thêm trong phòng y tế một lúc lâu.

Chỉ một chút thời gian ngắn ngủi thôi, mắt cô thấy cay cay.

Bởi vì cô vặn gặp mấy chiến sĩ đang đến chữa trị, thương tích đủ loại lớn nhỏ…

Từ khi đến Tây Bắc, Lâm An An tiếp xúc nhiều, nhưng chỉ riêng những quân nhân thương xuất ngũ, cô gặp đến mấy , mà đó mới chỉ là bạn bè của Sở Minh Chu.

Vậy những từng gặp thì còn bao nhiêu nữa?

Còn những hy sinh vì đất nước thì ?

Làm gì yên bình nào từ trời rơi xuống, chẳng qua là những đang gồng chịu đựng tất cả chúng mà thôi.

Chỉ là… những con quá trầm lặng, trầm lặng đến mức dễ bỏ quên.

Đới Lệ Hoa bận rộn, Lâm An An chỉ lặng lẽ đó .

Trong đầu bỗng hiện lên nhiều hình ảnh vụn vặt, đột nhiên… cô một cuốn sách cho những hùng thầm lặng .

Ánh nắng, buổi trưa, thương.

Chính trong một ngày đỗi bình thường như , trong đầu Lâm An An dần hình thành ý tưởng cho tác phẩm mới <Xương sống>.

Có lẽ cô ở phòng y tế lâu, đến mức Sở Minh Chu đích đến đón.

“Sao tới đây?”

“Xong việc , tiện đường ghé qua.”

Tiện đường?

Đới Lệ Hoa cũng lúc xong việc, thấy Lâm An An chuẩn về liền chạy trong lấy một hũ t.h.u.ố.c mỡ nhỏ:

“An An, cầm lấy . Nếu vẫn thoải mái, về nhà bôi thử xem.”

Bôi?

Lâm An An lập tức hiểu

Vội vàng nhận lấy, nhét túi áo, kéo tay Sở Minh Chu luôn:

“Cảm ơn chị Lệ Hoa, bọn em về đây ạ.”

“Được, đường cẩn thận nhé.”

Hai chậm rãi dọc theo con đường nhỏ về nhà, bước chân của Sở Minh Chu chậm, phối hợp với tốc độ của Lâm An An.

Mặt trời chầm chậm khuất về phía tây, nhuộm cả ráng chiều thành một dải đỏ cam rực rỡ.

Tuyết trắng ánh hoàng hôn, như phủ lên một lớp voan vàng óng ánh.

Trên những cành cây ven đường, từng chùm tuyết nặng trĩu, như sắp chịu nổi sức nặng.

Gió nhẹ thoảng qua, cành cây khẽ đung đưa, từng bông tuyết lả tả rơi xuống.

“Tối nay em ăn món gì vị chua ngọt.”

“Được, để nấu cho em.”

Khóe môi Lâm An An khẽ cong lên, cô khoác tay , nhẹ nhàng lắc lắc, dè dặt mở lời:

“Minh Chu, em một cuốn sách. Nhân vật chính là những quân nhân xuất ngũ vì thương… Em đưa m.á.u và mồ hôi của họ câu chuyện. Anh xem… nếu em phỏng vấn vài trong họ, ?”

Sở Minh Chu thoáng sững , im lặng một lúc lâu mới đáp:

“Được thì là , chỉ là… vài lẽ sẽ . Dù thì xuất ngũ vì thương, đối với họ cũng là một dạng tiếc nuối.”

“Em hiểu.”

“Để đến lúc đó hỏi giúp em.”

“Vâng… Em cũng chẳng tài cán gì, chỉ dùng cây bút để lên tiếng lòng cho những hùng thầm lặng. Cũng câu chuyện chân thực hơn một chút…”

Giọng Lâm An An nhẹ nhàng, chậm rãi những suy nghĩ trong lòng.

Sở Minh Chu siết nhẹ tay cô, khẽ mỉm , nụ mang theo sự thấu hiểu và ủng hộ.

 

Loading...