Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đến Tây Bắc, Người Đàn Ông Cứng Rắn Cũng Trở Nên Dịu Dàng - Chương 167

Cập nhật lúc: 2025-11-24 02:41:07
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm An An khẽ nhíu mày, định vòng qua chỗ khác. Cô vốn chẳng ưa cãi vã.

“Bớt nhảm ! Con gái vẫn khỏe mạnh đấy nhé! Bên nhà chồng nó bận, đón nó về nhà đẻ ở cữ thì ? Liên quan gì đến cô?”

Người đang cãi với thím Vương là một mà Lâm An An cũng , chính là thím La, vợ chú La, tay nghề nổi tiếng trong đại viện.

Khi Vương Đại Lực cưới vợ còn mời cả đại viện đến rải kẹo mừng, giờ cãi to chuyện như ?

Thím Vương giơ bốn ngón tay, quơ quơ mặt , giọng điệu mỉa mai:

“Sinh tới bốn đứa con gái cơ đấy, chẳng trách về nhà đẻ ở cữ. Nếu là á hả, hổ đến mức chẳng dám ló mặt đường luôn chứ! để chê bai, mà là nghĩ cho cả đại viện đấy! Lỡ nhà chồng bỏ thì mất mặt bao, ? Lại còn ảnh hưởng đến danh tiếng của đại viện quân khu chúng nữa chứ!”

Lâm An An: “…”

Cái mà cũng gọi là lời con ?

“Cô…!” Thím La tức giận đến mức mặt đỏ bừng, xắn tay áo như nhào vô đ.á.n.h .

Xung quanh ít thì thầm bàn tán, nhưng cho dù là quen với hai họ thì cũng dám can thiệp quá sâu. Cùng lắm là kéo tay can ngăn vài câu, chứ chẳng ai dám hùa theo.

Có vẻ đợt cảnh cáo qua loa bằng loa phát thanh vẫn còn hiệu lực.

mà cái thím Vương , cứ thích gây chuyện thế nhỉ?

Mới tạm giữ hồi cuối năm, giờ gây rối. Không rút kinh nghiệm gì ?

Lâm An An bỗng nhớ đến một câu : “Một con sâu rầu nồi canh.”

Thật , khí ở đại viện quân khu vốn khá , đủ kiểu cũng , hóng chuyện, nhưng dạng thích đ.â.m chọt lưng như thím Vương thì nhiều. Dù cũng đang sống trong thời kỳ mà bậy cũng thể xử phạt.

lúc , vợ của Vương Đại Lực hớt hải chạy đến.

“Thím hai, thím La, trời lạnh thế , hai thím đừng cãi nữa. Lỡ cảm lạnh thì đáng …”

Lâm An An dừng bước, nghiêng đầu sang, khéo bắt gặp ánh mắt của thím Vương.

Thím Vương rõ ràng khựng , khẽ bĩu môi, mặt thoáng chút bối rối, nhưng nhanh lấy bộ dạng hung hăng thường ngày:

“A Hương đến ? Thím hai khuyên cháu đừng xen ! Lúc đúng ngăn chồng cháu , cái loại như mà cũng rải kẹo mừng, đúng là xui xẻo! Dây dây leo mục thì chỉ rước họa thôi! Dám vu oan cho nữa, chuyện rõ ràng là sẽ kiện lên phòng bảo vệ đấy!”

Thím La tức đến đỏ hoe mắt, chỉ tay thẳng thím Vương, giận đến mức run cả tay:

“Miệng cô đúng là phun thứ bẩn thỉu! Con gái mới về nhà mấy hôm mà cô đồn thổi như thể nó điều gì xa lắm! Chúng đều là phụ nữ với , cô nỡ lời cay độc như thế?”

Vợ Vương Đại Lực cuống lên, giữa hai bên, vò tay lo lắng:

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

“Thím La, thím đừng giận, kẻo ảnh hưởng đến sức khỏe. Thím hai cháu chỉ là năng thẳng tính, chứ thím…”

Thím La lập tức nhổ một bãi nước bọt, chừa ai:

“Thẳng tính là linh tinh ? Chúng đáng sỉ nhục chắc? chỉ chăm con gái ở cữ thôi, mắc mớ gì ngoài chĩa mồm ? Các lời ác độc thể khác tổn thương đến thế nào ?”

Lâm An An định xoay bỏ , cảm thấy thím La đúng là chiến tướng, chắc đến mức bắt nạt thiệt .

:

“Đồng chí Lâm! Này, đồng chí Lâm! Cô là sinh viên đại học, chắc chắn là hiểu chuyện nhất. Mau phân xử !”

Lâm An An: “?”

Bị thím La nắm lấy cổ tay, cô đành .

Cô bất đắc dĩ thở dài, chuyện cô mà xen ? Sinh viên đại học thì cũng quan tòa, xử kiện chứ?

Cô nhẹ nhàng rút tay , nở nụ ôn hòa:

“Thím La, thím bớt giận . Cháu thật sự rõ đầu đuôi câu chuyện, vả cháu còn nhỏ, mấy chuyện thế cháu rành lắm…”

Ánh mắt của tức thì đổ dồn về phía Lâm An An, ai cũng thấy cô dính cuộc cãi vã .

Thím La ngẩn một chút.

“Đồng chí Lâm…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-my-nhan-den-tay-bac-nguoi-dan-ong-cung-ran-cung-tro-nen-diu-dang/chuong-167.html.]

Lâm An An khẽ sững khi chạm ánh mắt của thím La.

Trong đôi mắt ẩn chứa quá nhiều cảm xúc, quá giống với ánh mắt của cô…

Cô cụp mắt xuống, ngừng một thoáng chậm rãi cất lời:

“Thím Vương, những chuyện nếu soi mói quá rạch ròi, thì cuối cùng chẳng ai mặt cả, đạo lý chắc thím hiểu mà ?”

“Thím La thương con gái, đón về nhà đẻ để ở cữ, đó là tấm lòng của một , đáng để đem dè bỉu.”

Thím Vương chau mày, mặt khó coi thấy rõ.

Lâm An An tiếp tục, giọng dịu nhưng kém phần cứng rắn:

“Thím thử nghĩ mà xem, nếu con gái thím gặp chuyện chẳng lành, thím mong cảm thông, bên ngoài mà lời cay nghiệt?”

Nếu đổi khác những lời , chắc thím xông lên . đây là Lâm An Ân, thím Vương từng chịu thiệt Sở Minh Chu.

Sắc mặt thím Vương lúc đỏ lúc trắng, rõ ràng cãi nhưng ngại dám, chỉ đành trừng mắt lườm nguýt.

Lâm An An thấy thời cơ tới, liền bồi thêm một đòn:

“Hơn nữa, thời đại bây giờ khác , trai gái như cả. Con gái ngoan ngoãn, hiếu thảo, chính là phúc phần của bố . Có bốn đứa con gái cũng là bốn phần lộc, thể giữ mãi quan niệm cũ kỹ mà mất hòa khí xóm giềng .”

Ánh mắt thím La khẽ rung lên, giận dữ tan dần, đó là những giọt nước mắt lặng lẽ trào .

Lâm An An vốn thiện cảm với thím La nên giọng cũng nhẹ nhàng hơn:

“Thím La, thím thương con là điều ai cũng thấy. Một lời lẽ, thím đừng để trong lòng quá. Nếu thật sự thể nhịn nữa, thì cứ để Phòng bảo vệ xử lý.”

Thím La dùng mu bàn tay lau nước mắt, nghẹn ngào :

“Phải, thích chấp nhặt, nhưng bịa chuyện bôi con gái như thế, thật sự chịu nổi.”

Lâm An An khẽ gật đầu, sang thẳng thím Vương, ánh mắt lạnh thấy rõ:

“Thím Vương, giờ tiếp tục cãi đến cùng? Hay là lui một bước cho yên chuyện? Nếu thật sự để chuyện lên tới Phòng bảo vệ, e là… hậu quả khó .”

Trong lòng Thím Vương chột , miệng vẫn hậm hực:

“Hừ, bỏ qua! đừng để bắt cơ hội! Còn ai dám oan cho , chuyện xong !”

Tuy ngoài mặt vẫn khó chịu, nhưng giọng điệu dịu xuống ít.

Vợ của Vương Đại Lực vội vàng bước đến kéo thím Vương:

“Thím hai, lời đồng chí Lâm , đừng giận nữa, về nhà thôi ạ.”

Rồi cô sang Lâm An An, ánh mắt đầy cảm kích:

“Đồng chí Lâm, hôm nay thật sự cảm ơn cô nhiều lắm.”

Lâm An An nghiêng né tránh lời cảm ơn đó, nhàn nhạt đáp:

“Không gì, chỉ là tình cờ ngang qua thôi.”

Thấy chuyện lắng xuống, cũng lượt giải tán.

Trong lúc đám đông rời , Lâm An An vẫn loáng thoáng vài câu bàn tán bên lề:

“Hồi còn trẻ, thím Vương mê chồng thím La lắm đấy. Mấy năm nay cứ chực chờ soi mói sai sót, chẳng lẽ là vì…”

“Chứ còn gì nữa! Chồng thím La giỏi giang hơn chồng thím Vương quá nhiều, bà ganh tị mãi mà chẳng vượt , thế là sang châm chọc con gái .”

“Thôi thôi, nhỏ tiếng chút. Không kiếm chuyện cho coi…”

Thì là tình địch ?

dù thế nào, Lâm An An cũng chẳng ưa nổi kiểu như thím Vương.

Loại luôn gây chuyện như bà giống như tảng đá ngầm mặt hồ yên ả, tưởng như bình thường, nhưng thể bất ngờ khuấy động sóng gió, phá tan bầu khí yên bình bất cứ lúc nào.

Thật sự chẳng lành gì.

Loading...