Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đến Tây Bắc, Người Đàn Ông Cứng Rắn Cũng Trở Nên Dịu Dàng - Chương 168

Cập nhật lúc: 2025-11-24 02:57:07
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Về đến nhà, Lâm An An bàn học, nhưng mãi vẫn nổi chữ nào.

Cuối cùng cô dứt khoát nữa, dậy lấy vải , định may quần áo cho nhà.

Dạo đơn vị còn phát một mớ vải, để thì cũng uổng.

Sắp xuân , mà đống đồ của em nhà họ Sở, trong mắt Lâm An An chẳng bộ nào coi , từ trong ngoài, từ đầu đến chân đều nên hết.

Cô xoay cây bút trong tay, trong đầu hiện lên từng kiểu dáng quần áo.

Lâm An An thích may đồ cho Sở Minh Chu. Vì mỗi mặc lên đều khiến cô cảm giác mãn nguyện.

Anh đúng là cái giá treo quần áo sống, mặc gì cũng , kiểu nào cũng hợp, thậm chí còn hơn cả mẫu.

Vừa nghĩ, cô bắt đầu phác họa từng mẫu thiết kế.

may cho Sở Minh Chu một chiếc áo khoác nhẹ mặc xuân thu, thêm một bộ sườn xám cách tân kiểu nam, kèm theo vài chiếc sơ mi để đổi hằng ngày.

Cho Sở Minh Lan thì chuẩn hai chiếc váy liền xinh xắn, con gái đang tuổi thích , cho quen sớm, tránh mai thua kém .

Còn Sở Minh Vũ thì hai bộ đồ thể thao, con trai đang tuổi lớn, nghịch ngợm, đồ rộng rãi dễ hoạt động là phù hợp nhất.

Bất giác, trời cũng dần tối.

Lâm An An ngừng tay, xoa xoa bờ vai bắt đầu mỏi.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân quen thuộc, đó cánh cửa đẩy , Sở Minh Chu cùng hai đứa nhỏ gần như nối gót trở về.

“An An, em đang ?”

Thấy cô giữa một đống vải, Sở Minh Chu cau mày tỏ vẻ đồng tình.

“Em đang may quần áo cho nè. Sắp sang xuân còn gì.”

Lâm An An ngoài trời, khẽ dừng tự trách, “Anh xem, em mải mê đến mức quên cả giờ giấc…”

Hai đứa nhỏ định gần vài câu thì Sở Minh Chu đuổi khéo:

“Tiểu Vũ, bài tập. Anh mua rau để trong bếp, Tiểu Lan thu dọn giúp .”

“Dạ, em ạ.”

“Vâng, .”

Chờ hai đứa nhỏ rời , Sở Minh Chu Lâm An An lâu, trách mắng gì, chỉ lặng lẽ cúi xuống giúp cô thu dọn đống vải.

A, giận !

Lâm An An lập tức bật dậy, ôm lấy eo , dán như một con mèo mềm mại, giọng ngọt xớt nhận :

“Minh Chu~ Em sai mà~”

là vì lo cho sức khỏe của cô, nên chẳng nỡ trách mắng, chỉ chọn cách tự giận .

Thực , Lâm An An là chăm sóc bản .

Cô nắm rõ giới hạn của , sẽ để quá sức.

Chỉ là thói quen trâu ngựa kiếp … khó mà bỏ ngay .

Một khi bắt tay việc gì là cứ đến nơi đến chốn, thật chỉn chu, thật hảo.

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

Sở Minh Chu mím chặt môi, ôm lấy mùi hương quen thuộc thuộc về cô, chút bực dọc trong lòng cũng theo đó tan ít.

Anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô, giọng vẫn trầm và lành lạnh như thường:

“Anh chỉ mong em đặt sức khỏe lên hàng đầu. Mấy việc lặt vặt chẳng đáng để em mệt nhọc.”

Lâm An An cọ cọ trong lòng , như con mèo nhỏ nũng:

“Em mà. Lần nhất định chú ý. mà… chồng em thương em quá ~ Em thấy thật hạnh phúc!”

Sở Minh Chu dở dở , thật sự chẳng với cô, chỉ đành để mặc cô ôm thêm một lúc.

Sau đó mới nhẹ nhàng dắt cô sofa nghỉ:

“Anh nấu cơm. Hôm nay mua một con gà ác.”

“Yay! Em uống canh gà ác~”

“Ừ, để nấu.”

Sở Minh Chu việc nhanh gọn. Chẳng mấy chốc, mùi thơm của món ăn lan khắp căn bếp.

“Chị dâu ơi, em xong bài tập nè!”

Sở Minh Vũ nhảy chân sáo chạy phòng khách, phịch xuống cạnh Lâm An An.

Cậu bé thích khen, mà Lâm An An luôn cách khen ngợi khác, nên gần đây cứ cơ hội là quấn lấy cô.

“Chị dâu ơi, kỳ thi đầu tiên học kỳ là môn Toán, em điểm tuyệt đối đó nha!”

“Woa~ Tiểu Vũ của chị giỏi quá mất! Toán mà còn điểm tuyệt đối, thông minh gì luôn á!”

Sở Minh Vũ tít cả mắt, vui sướng lăn qua lăn ghế sofa.

“Hehe, chị dâu, nào em cũng sẽ thi 100 điểm cho chị xem!”

Lâm An An giả bộ tin:

“Thật đó? Tiểu Vũ nhà lợi hại đến ?”

Sở Minh Vũ ưỡn ngực, hùng hồn tuyên bố:

“Chị dâu tin ? Em siêu giỏi luôn đó! Chờ xem nhé!”

“Được , chị sẽ chờ xem nha, nhưng mà đàn ông con trai thì khoác đấy nhé~”

Sau màn khen thưởng “thương mại” vui vẻ, cơm canh cũng bày lên bàn.

Cả nhà bắt đầu dùng bữa.

Hai cái đùi gà đều Sở Minh Chu gắp bát Lâm An An, còn cô em gái với em trai thì mỗi chia một cái cánh.

“À đúng , chị dâu, mai trong viện thợ cắt tóc đến đó, bọn em cắt tóc miễn phí luôn!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-my-nhan-den-tay-bac-nguoi-dan-ong-cung-ran-cung-tro-nen-diu-dang/chuong-168.html.]

Một câu của Sở Minh Lan khiến Lâm An An ngẩn :

“Thợ cắt tóc á? Gì ?”

“Ngày mai là mùng Hai tháng Hai, Tết Rồng ngẩng đầu mà chị!”

* Tết Rồng ngẩng đầu là một ngày lễ truyền thống của Trung Quốc ngày mùng 2 tháng 2 âm lịch, xuất phát từ quan niệm thần rồng thức tỉnh mùa đông để mang mưa xuống cho mùa màng. Ngày còn gọi là "Longtaitou" và là dịp để dân thực hiện nhiều phong tục như cắt tóc (mong may mắn), "hun trùng" (diệt côn trùng), các món ăn gắn liền với rồng.

“À , chị nhớ ! Có câu ‘Hai tháng Hai, Rồng ngẩng đầu, lớn trẻ nhỏ đều cắt tóc’ đúng ?”

đó ạ!”

Sở Minh Vũ theo phản xạ đưa tay lên gãi đầu, mặt nhăn nhó:

“Chị dâu ơi, em cắt tóc , cắt gió thổi cái là đầu lạnh buốt luôn…”

Lâm An An chọc , gắp cho bé một đũa rau, dỗ ngọt:

“Tiểu Vũ , Tết Rồng cắt tóc là một tập tục đó. Cắt xong, em sẽ học giỏi hơn, thông minh hơn nữa, mà qua mấy hôm nữa là trời ấm , lo ~”

Sở Minh Vũ , nghiêng đầu nghĩ ngợi một lát cũng gật đầu đồng ý.

Lâm An An sang hỏi Sở Minh Chu:

“Minh Chu, còn thì , ?”

“Anh thì .”

“Anh mới cắt ngắn hôm , còn để thêm mà.”

Sau bữa ăn, Sở Minh Lan và Sở Minh Vũ chủ động dọn dẹp bát đũa, còn Lâm An An thì mở máy cassette, rúc cạnh Sở Minh Chu cùng .

Từ khi Sở Minh Chu lắp ăng-ten trong nhà, máy cassette của cô mới bắt sóng.

Nội dung phát sóng thời đó vẫn còn khá khuôn mẫu, phần lớn là các chương trình yêu nước, tuyên truyền.

Lâm An An chỉnh qua vài kênh, dừng ở kênh thích.

Chương trình thường phát các sự kiện xã hội, đậm chất thời đại, nhưng đôi lúc cũng những tin tức mới mẻ.

“Minh Chu ơi, xoa bụng cho em chút , no quá trời…”

Sở Minh Chu bật khẽ:

“Về phòng xoa cho.”

mà…”

“Bọn nhỏ tự nghỉ ngơi, kệ chúng nó.”

Không hiểu nghĩ gì, đột nhiên bế ngang cô lên, bế thẳng một mạch phòng.

Lâm An An ngơ ngác, cô chỉ kêu đầy bụng thôi mà, thế nào thành từ xoa bụng thành… xoa cả ?

Sở Minh Chu tay nhẹ, nhanh chóng phát hiện Lâm An An nhột, chịu mạnh tay, mà cơ thể quá gầy…

Lâm An An nhịn , bật khúc khích:

“Anh nhẹ thôi, nhột quá !”

Ánh mắt Sở Minh Chu đầy xót xa, dịu dàng :

“Được , sẽ nhẹ hơn.”

mà… dễ chịu thật đấy. Minh Chu, massage ?”

“Anh một chút thôi.”

Sở Minh Chu thật rằng đặc biệt học một kỹ thuật massage từ bác sĩ quân y lâu năm, bảo thể giúp điều dưỡng cơ thể, nhất là trị chứng mồ hôi trộm về đêm.

Ngay cả Lâm An An cũng vấn đề đó, nên đương nhiên chẳng liên tưởng đến gì, chỉ tưởng đắn, nhân cơ hội ăn đậu hũ cô thôi…

càng xoa bóp, Lâm An An càng thấy dễ chịu, như thả lỏng, cơn buồn ngủ cũng theo đó kéo đến.

“Đừng ngủ vội, rửa mặt ngâm chân cái .”

“Vâng~”

Sở Minh Chu cẩn thận lấy một chậu nước ấm rửa mặt, lau tay cho cô.

Rồi mang thêm một chậu nước nóng để cô ngâm chân.

Lâm An An ngoan ngoãn để lo hết việc, miệng còn nở nụ ngọt ngào:

“Minh Chu ~ Anh đúng là kiểu ‘ông bố quốc dân’ đó nha~”

“Là gì cơ?”

Sở Minh Chu sững .

“Ý em là… cực kỳ trai!”

Lâm An An xong, mí mắt bắt đầu díp , đợi lau khô chân là lập tức rúc trong chăn, rúc xong còn quên dặn:

“Ngủ ngon nha~”

Sở Minh Chu lặng lẽ ngắm cô một lúc lâu.

Ánh trăng len qua cửa sổ, trải lên khuôn mặt nhỏ nhắn, soi rõ những đường nét gầy gò của cô, khiến lòng mềm nhũn.

Khi massage, cảm nhận , cơ thể cô gầy đến mức bàn tay chạm cũng cảm thấy nhói lòng.

Anh như một bàn tay vô hình bóp nhẹ lấy tim, thương cô đến nghẹt thở.

“Anh gì với em bây giờ…”

Sở Minh Chu nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, áp lên má , khẽ cọ cọ.

“Lâm An An… mau chóng khỏe nhé.”

 

Loading...