Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đến Tây Bắc, Người Đàn Ông Cứng Rắn Cũng Trở Nên Dịu Dàng - Chương 169
Cập nhật lúc: 2025-11-26 02:34:59
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Mùng hai tháng hai, rồng ngẩng đầu, uống chén rượu, đổ chút dầu, đêm sấm đầu xuân nổ vang, hôm nay nắng thật điềm lành.”
Sáng sớm hôm , trong khu đại viện quân khu mấy bác thợ cắt tóc đến, lắc chuông leng keng, vang rộn cả đường.
Lâm An An là Sở Minh Lan và Sở Minh Vũ lôi kéo khỏi nhà, ba cùng đến một khu vực giống như hội trường trong đại viện.
Trên đường đông nghịt , là bà con láng giềng kéo cắt tóc.
Đợi ba đến nơi thì kha khá đang xếp hàng.
Sở Minh Lan kéo tay Lâm An An:
“Chị dâu ơi, chúng xếp hàng ở đây là , tốn tiền !”
Sở Minh Vũ thì ngó đông ngó tây, yên chỗ lâu, cuối cùng chạy sang hàng bên cạnh tụ tập cùng nhóm bạn nhỏ, ríu rít ngớt, náo nhiệt vô cùng.
Lần đến năm bác thợ cắt tóc, mỗi một chiếc ghế, cầm một chiếc kéo, cắt cho từng một cách nhanh nhẹn.
Lâm An An thấy lạ nên cứ chăm chú .
Cô cảm thấy tay nghề của họ thật thuần thục, kéo trong tay như múa, mới chốc lát là cắt xong một mái tóc gọn gàng sáng sủa.
Lâm An An khẽ sờ lên mái tóc của , phân vân hồi lâu thôi, nỡ cắt.
Tóc cô so với hồi mới đến hơn nhiều, dù vẫn xơ và ngả vàng, chẳng thể so với mái tóc đen mượt của , nhưng độ bóng và mềm cải thiện rõ rệt.
“Đồng chí Lâm, đến sớm thế nha!”
Lâm An An ngẩng đầu, thì là thím La, đang xếp hàng phía .
“Thím La, trùng hợp quá ạ.”
Chuyện hôm qua xảy nên hôm nay thím La tỏ thiết với Lâm An An hơn hẳn.
Thấy cô sờ tóc mà ngập ngừng, thím La liền tươi:
“Cô xem tóc cô kìa, giống y như con gái sinh , vàng và khô, thật là thiếu dinh dưỡng thôi, dưỡng mà!”
“Hôm nào rảnh thì ghé nhà lấy ít viên mè đen nhé. Mỗi sáng nhai hai viên, ăn tầm hai tháng là tóc đen bóng, mềm mượt ngay.”
Lâm An An ngượng, sự nhiệt tình của thím La cho khó xử:
“Cảm ơn thím, nhưng thôi ạ, phiền thím quá…”
“Ối dào, gì mà phiền. Mấy viên đó là tự đấy nhé, theo phương pháp cổ truyền hẳn hoi, chín hấp chín phơi, thơm lắm!”
“Mè đen vốn cho tóc, còn cho thêm hạt óc chó, táo đỏ, đậu đen… xay thành bột trộn với mật ong, vo viên, ăn là mê luôn!”
Lâm An An vẫn lắc đầu từ chối:
“Thật sự cần thím ạ. Từ nhỏ sức khỏe cháu , tóc cũng luôn thế , chắc đợi cơ thể khỏe hẳn mới cải thiện .”
“Thế thì lúc m.a.n.g t.h.a.i chú ý bồi bổ nha, sinh xong , ở cữ kiêng cữ cẩn thận. Đến lúc đó đưa thực đơn cho, cứ ăn theo là đảm bảo da dẻ hồng hào, tròn trịa mịn màng luôn…”
Lâm An An: “?”
Thím La chắc là ai đó đồn nhảm … tưởng cô thai!
Lâm An An đơ , há miệng mà chẳng nên gì.
Phủ nhận thì chẳng khác nào phủ nhận “công lao” của chồng, mà gật đầu thì… cô thật sự mặt dày tới mức đó!
Thím La thấy cô trả lời, tưởng cô ngại, bèn thở dài:
“Con gái lấy chồng xa thật sự khổ, nhất là khi sinh con… Bố ở bên, nhà Sở doanh trưởng chẳng lớn đỡ đần, gì cứ gọi nha. Phận dâu dễ dàng.”
Thấy thím La vẻ xúc động, Lâm An An vội vàng gật đầu:
“Dạ , cháu cảm ơn thím ạ.”
Chỉ vài câu trò chuyện, quan hệ hai thiết hẳn lên.
Nhà thím La ai cũng giỏi giang, chồng và con trai đều là quân nhân, chỉ cô con gái là lấy chồng xa.
Lần đưa con gái về là vì bên chồng ép quá, sinh liền bốn đứa con gái, bên nội chịu nổi, cuối cùng rút về nhà đẻ tránh sóng gió.
“Hồi mới lấy chồng, con bé xinh lắm, bây giờ đón về mà gầy đến mức nhận …”
Chính vì , khi thấy dáng vẻ hiện tại của Lâm An An, thím La dễ sinh đồng cảm, cũng dễ nghĩ ngợi nhiều.
Nhớ đến con gái , lòng thím La mềm ngay lập tức.
Hàng nhích thêm một đoạn, nhanh đến lượt thím La cắt tóc.
Thím La dừng câu chuyện, xuống ghế, với thợ cắt tóc:
“Sư phụ, cắt ngắn ngắn cho dễ chải là .”
“Dạ .” Người thợ cắt tóc thuần thục cầm kéo, bắt đầu tay.
Lâm An An thím La, trong lòng vẫn thấy cảm động.
Sự nhiệt tình quá mức khiến cô bối rối, nhưng tấm lòng thật tâm khiến ấm lòng.
Sau khi thím La cắt xong, thì đến lượt Sở Minh Lan.
Tóc của Sở Minh Lan , đen mượt và dày, dài đến tận thắt lưng.
“Sư phụ, cắt tới đây giúp cháu.”
Cô bé chỉ vị trí ngang vai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-my-nhan-den-tay-bac-nguoi-dan-ong-cung-ran-cung-tro-nen-diu-dang/chuong-169.html.]
Lâm An An thấy em thật sự sẵn sàng cắt ngắn thì cũng gì thêm.
Tóc ngắn cũng dễ chăm hơn.
Thím La bên cạnh đợi, vội về.
Chờ cả hai đứa nhỏ đều cắt xong, thím La mới niềm nở mời:
“Đồng chí Lâm, thôi, về nhà lấy ít viên mè đen nhé.”
“Thím ơi, cháu thật sự dám phiền ạ…”
“Đi mà mà, nhà chúng gần sát mà, tiện đường thôi.”
Lâm An An thấy thể từ chối nữa, đành gật đầu đồng ý.
Cô thầm nghĩ: “Đã nhận tấm lòng của , đến lúc chỉ cần đáp lễ là .”
Trên đường , Sở Minh Lan và Sở Minh Vũ vui vẻ như chim sẻ, nhảy đùa ríu rít.
“Tiểu Lan nhà cô cô chăm sóc thật, chứ như cháu ngoại của …”
Biết lỡ lời, thím La vội ngừng .
Nhà hai bên đúng là gần thật, chỉ quẹo qua một ngõ là tới.
“Thím ơi, cổng nhà thím quá.”
“Thấy ? Mấy bông hoa là con gái vẽ, chữ cũng là nó đấy, còn bố nó thì khắc đá. Nhìn cũng chứ hả?”
“Đẹp thật đó ạ.”
Thím La mở cửa, dẫn ba nhà.
Sân lớn nhưng gọn gàng, tuyết dọn sạch, nền đất cũng quét từ sớm.
“Vào phòng khách sưởi ấm , lấy viên mè đen cho.”
“Dạ, cháu cảm ơn thím.”
Lâm An An đảo mắt quanh một vòng.
Đồ đạc trong nhà cũ nhưng lau chùi sạch sẽ, hạt bụi.
Trên bàn là vài bức ảnh gia đình.
Trong ảnh, thím La lúc đó còn trẻ, bên cạnh là một bé gái mũm mĩm, tươi rạng rỡ, ánh mắt long lanh sáng ngời.
“Cô là ai ?”
Một giọng nữ lành lạnh vang lên từ phía .
Lâm An An đầu , mặt cô là một gương mặt gầy đến mức biến dạng…
Sở Minh Lan cũng giật , hoảng hốt chui ngay lưng Lâm An An.
“Chị dâu!”
Sở Minh Vũ thấy chị nép cũng lập tức nấp theo lưng chị dâu.
“Không , đây là con gái của thím La.”
Lâm An An phụ nữ mặt, trong lòng dâng lên cảm giác khó tả.
Cô quá gầy,còn gầy hơn cả .
Cả khuôn mặt hóp , hai mắt trũng sâu đến lộ rõ, trông càng lớn hơn bình thường.
Cô cố gắng giữ giọng dịu dàng:
“Chào cô, là Lâm An An, hàng xóm ở gần đây. Thím La bảo ít viên mè đen, nên qua lấy.”
Người phụ nữ khẽ gật đầu:
“ tên là Lý Lộ… Xin nhé, dáng vẻ như … chắc doạ ?”
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Giọng nhẹ, nhẹ đến mức như chỉ cần một cơn gió cũng đủ thổi tan.
Lâm An An vội vàng xua tay:
“Không , hai đứa nhỏ hiểu chuyện, cô đừng để bụng nhé.”
Lý Lộ gượng , nụ hiện lên gương mặt gầy gò khiến cảm thấy khô cứng và miễn cưỡng:
“Không .”
Lúc , thím La từ trong nhà , tay cầm hai chiếc hũ nhỏ. Thấy con gái cũng khỏi phòng, thím ngạc nhiên:
“Lộ Lộ, con đây? Người còn yếu thì nghỉ thêm chút nữa . Đây là An An, vợ của Sở doanh trưởng đấy.”
“Con chỉ lấy cốc nước thôi mà.”
Thím La đưa hai chiếc hũ cho Lâm An An:
“Đồng chí Lâm, đây là viên mè đen . Mỗi sáng nhai hai viên, hiệu quả. Ăn hết cứ qua lấy thêm nhé.”
“Cháu cảm ơn thím nhiều ạ.”
Lâm An An khách sáo, nhận lấy hai hũ mè đen lên tiếng cáo từ.
Thím La cũng ân cần tiễn ba tận cửa.