Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đến Tây Bắc, Người Đàn Ông Cứng Rắn Cũng Trở Nên Dịu Dàng - Chương 170

Cập nhật lúc: 2025-11-26 02:47:11
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên đường trở về, lòng Lâm An An vẫn nặng trĩu.

Hình ảnh Lý Lộ gầy đến mức biến dạng cứ lởn vởn trong đầu cô, khiến cô khỏi xót xa.

Một phụ nữ xinh khỏe mạnh, trở nên tiều tụy đến ? Phía chắc hẳn là cả một chuỗi những đau khổ mà ngoài đến…

Sở Minh Lan và Sở Minh Vũ nhận chị dâu tâm sự, cũng còn líu lo nhảy nhót như lúc , chỉ lặng lẽ sát bên cô.

“Chị dâu… chị ? Có vì chị gái hồi nãy ?” Sở Minh Lan nhẹ giọng hỏi.

Lâm An An sực tỉnh, bắt gặp ánh mắt lo lắng của Sở Minh Lan, liền gượng :

“Không , chị chỉ thấy thương con gái của thím La quá thôi.”

Sở Minh Vũ cũng chồm tới, ánh mắt trong veo đầy thắc mắc:

“Chị dâu ơi, chị gầy thế? Chị bệnh ?”

Lâm An An xoa nhẹ đầu bé, giọng hiền hòa:

“Chắc cô từng trải qua nhiều chuyện buồn, khổ cực nhiều lắm. Cho nên các em trân trọng cuộc sống hiện tại, và quan tâm tới những xung quanh , ?”

Sở Minh Vũ gật gật đầu, vẻ hiểu… nhưng cũng hiểu hẳn.

Lâm An An đương nhiên sẽ quá nhiều với hai đứa nhỏ.

Những chuyện như , đơn giản thì là gia đình hạnh phúc, sâu xa hơn là bản chất con .

Mà một khi liên quan đến bản chất con , thì… đó luôn là đề tài tàn nhẫn nhất.

“Tiểu Vũ ngoan lắm, trưa nay chị dâu cho hai đứa món cơm bát bảo Tô Châu, chịu ?”

“Mê quá là mê luôn! Em bao giờ ăn cơm bát bảo ! Có là trong cơm giấu tám món báu vật chị?!”

Lâm An An bật :

“Ha ha ha, cũng gần đúng đấy!”

Về đến nhà, Lâm An An bắt tay chuẩn món cơm bát bảo.

Sở Minh Lan theo sát phụ giúp, miệng thì học món , nhưng thật chỉ là đỡ đần để chị dâu đỡ vất vả.

Trước khi Lâm rời để khá nhiều đặc sản, bà cô Sở cũng mua thêm ít.

Lâm An An gom góp , thấy nguyên liệu món cũng khá đầy đủ, chỉ thiếu mỗi đậu đỏ nghiền, nên cô quyết định dùng đường đỏ thế.

Cô ngâm gạo nếp , lấy đủ thứ nguyên liệu như: táo tàu, hạt sen, long nhãn, nhân hạt dưa, nho khô…

Từng món bày lên bàn gọn gàng.

Lâm An An ước lượng một chút trong đầu:

“Làm nhiều một chút nhé, lát nữa chia cho trong đại viện ăn thử.”

“Nghe chị dâu hết!”

Sở Minh Lan dù trong lòng tiếc, vì những nguyên liệu chị dâu lấy đều là hàng thượng hạng,

nhưng chị dâu , chắc chắn chị lý của .

“Để em bóc long nhãn nha chị!” Sở Minh Lan xung phong.

“Được, em bóc cẩn thận nha.”

Lâm An An lấy một loạt bát đủ kích cỡ, to nhỏ gì cũng tận dụng hết.

Cô quét một lớp mỡ heo mỏng đáy bát, tỉ mỉ xếp các nguyên liệu theo từng họa tiết khác : bát xếp quả táo tàu thành hình hoa mai, bát khác thì dùng nhân hạt dưa ghép thành đóa hoa nhỏ, tinh tế.

Sau đó, cô đổ lớp nếp ngâm ráo nước , giữa là một lớp đường đỏ, phủ thêm lớp nếp nữa, dùng muỗng nén thật chặt.

“Tiểu Lan, cho thêm ít củi , chắc hấp hơn nửa tiếng đó.”

“Vâng chị dâu!”

Cuối cùng, tất cả bát đặt xửng hấp.

Trong lúc chờ đợi, Lâm An An bắt đầu kể chuyện về món cơm bát bảo…

Câu chuyện khiến hai nhóc nhà đến mơ màng.

“Thời Tống, một thư sinh nghèo nhưng học giỏi. Nhà nghèo đến nỗi thường xuyên đủ cơm ăn.”

“Khi lên kinh dự thi, gặp núi sạt lở, kẹt trong một ngôi miếu đổ nát.

Lúc đói rét đến cực điểm, tình cờ phát hiện trong hang chuột đủ loại lương thực. Đếm tới đếm lui thì tất cả tám loại!

Để sống sót, nhóm lửa nấu cơm, dùng tám loại đó nấu thành món cơm bát bảo, nhờ mà qua cơn nguy nan…”

Sở Minh Lan và Sở Minh Vũ đến đây thì bắt đầu nhíu mày, định mở miệng gì đó mà ngập ngừng, rõ ràng là món cơm bát bảo ngọt ngào hấp dẫn, tự dưng liên quan đến… chuột?

Lâm An An thấy vẻ mặt hai nhóc như thì bật ngớt.

“Về nhờ món cơm bát bảo mà thư sinh sống sót, lên kinh thi đỗ trạng nguyên, cuối cùng đến chức Thừa tướng, suốt đời vì dân vì nước.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-my-nhan-den-tay-bac-nguoi-dan-ong-cung-ran-cung-tro-nen-diu-dang/chuong-170.html.]

“Thế là món cơm bát bảo xem như món ăn mang điềm lành, ngon ý nghĩa, dần dần trở thành món ăn truyền thống trong các dịp vui.”

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

Sở Minh Vũ gãi đầu, ngây thơ hỏi:

“Chị dâu, nhưng cơm chúng nấu cơm chuột giấu, ăn ngon ?”

Lâm An An: “?”

Cô sững mấy giây, đó nghiêng ngả.

“Ngon chứ, ăn còn thông minh hơn cơ!”

Cuối cùng, nồi hấp cũng bắt đầu bốc lạch tạch, mùi ngọt thơm của cơm bát bảo lan tỏa khắp căn bếp.

“Phải hấp thêm nửa tiếng để nguyên mà ủ nữa, mới thấm vị.”

Sở Minh Vũ thì cứ thấp thỏm mong ngóng.

Lúc Sở Minh Chu về đến nhà, thấy ba chị em chen chúc trong bếp thì cũng bước gần.

Lâm An An đang định úp bát dĩa nhưng sợ bỏng tay, đang loay hoay tìm khăn.

“Để .”

“Ơ? Anh về lúc nào thế?”

“Vừa mới về. Em bếp hả?”

Lâm An An để ý đến lời càm ràm của , chỉ đạo:

“Úp bát cái dĩa , nhớ đỡ đều tay vỡ đó.”

Sở Minh Chu theo lời cô, úp ngược bát đĩa, đổ cơm bát bảo .

Chỉ thấy cơm bát bảo óng ánh rực rỡ, táo tàu, long nhãn, nho khô… lấp lánh ánh sắc, trông vô cùng bắt mắt.

“Oa, quá mất!”

Sở Minh Lan và Sở Minh Vũ đồng thanh trầm trồ.

Lâm An An nhướng mày đắc ý:

“Dĩ nhiên , những mà còn siêu ngon nữa cơ!”

Sau đó, cô nhờ Sở Minh Chu lấy thêm hai phần nữa, mang cả phòng khách.

Sở Minh Vũ chờ nổi nữa, múc một thìa to, thổi phù phù nhét miệng.

Mắt bé lập tức sáng bừng lên:

“Ngon lắm luôn! Chị dâu ơi ngon tuyệt vời! Vừa dẻo ngọt, còn ngon hơn tưởng tượng của em nữa!”

“Thấy , chị dâu lừa em.”

Sở Minh Lan cũng gật đầu lia lịa.

Sở Minh Chu Lâm An An thật sâu, cũng cầm thìa lên ăn thử.

“Thế nào?”

“Ngon thật.”

“Em nhiều lắm, mùi vị ai cũng thích, già trẻ nhỏ đều ăn .”

“Chút nữa em chia cho T.ử Hoài, chị Lệ Hoa, Lục chỉ đạo viên, bạn Phan Quốc Dương, Trụ, thím La, và cả Hứa đoàn trưởng nữa…”

đếm từng bằng ngón tay.

Sở Minh Chu sững :

“Sau đừng nhiều như nữa. Cũng đừng bận tâm đến họ.”

“Hả?”

“Hả cái gì? Không , cho.”

Lâm An An mím môi, giọng càng lúc càng nhỏ:

“Làm thêm một ít thì , nguyên liệu cũng sẵn mà… vô lý chứ…”

“Ừ.”

“Anh! Đồ đầu gỗ!”

Sở Minh Chu cho bực buồn , nhưng cũng cãi .

Lúc Lâm An An ăn xong, đang nghỉ trưa giường, thì Sở Minh Chu ôm chặt lấy, môi gần như hôn đến sưng đỏ.

“Sở Minh Chu! Anh tin là em bóp cho te tua luôn hả?!”

Loading...