Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đến Tây Bắc, Người Đàn Ông Cứng Rắn Cũng Trở Nên Dịu Dàng - Chương 177
Cập nhật lúc: 2025-12-04 03:16:01
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Các chuyên gia lượt đưa ý kiến của .
Có cho rằng cần tiến hành chụp cắt lớp phổi chi tiết hơn, đề nghị thêm các kiểm tra chuyên sâu để thể đ.á.n.h giá diện tình trạng bệnh.
Thế nhưng, phần lớn đề xuất thời điểm đều khó thực hiện, do thiếu thiết , nếu tiến hành thì tờ trình xin cấp phê duyệt.
Cố Nghiễn vẫn luôn chăm chú lắng , thỉnh thoảng cũng nêu lên quan điểm riêng.
Giọng trầm , vững vàng, nhưng ngón tay khẽ run vô tình để lộ tâm trạng đang xáo trộn trong lòng.
Lúc , Lâm An An thực sự thấy sợ.
Mối quan hệ giữa Cố Nghiễn và nguyên chủ chẳng thể gọi là “trong sáng”.
Anh là mối tình đầu của nguyên chủ, là một bí mật sâu kín giấu tận đáy lòng.
Năm , nguyên chủ vì vấn đề sức khỏe mà đến Thượng Hải học tạm nửa năm.
Khi cô mới mười bảy tuổi, độ tuổi thuần khiết nhất, tình cờ gặp khiến cả thanh xuân cô rung động: Cố Nghiễn.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Anh lớn hơn nguyên chủ ba tuổi, vốn bạn học cùng trường.
Cuộc gặp gỡ của hai cũng giống như trong tiểu thuyết .
Một nguyên chủ phát bệnh nhập viện, giường bên cạnh chính là Cố Nghiễn. Hai từ đó quen , dần trở nên thiết như đôi bạn cùng cảnh ngộ.
Cố Nghiễn điển trai, khuôn mặt thanh tú, ngũ quan hài hòa, ánh mắt trong trẻo và sạch sẽ đến mức khó tả, như ánh nắng đầu xuân, ấm áp mà chói chang.
Không chỉ , còn học rộng hiểu sâu, tính cách nhã nhặn, lịch sự, đối với nguyên chủ mà , quả thực là sức hút cách nào kháng cự nổi.
Chỉ tiếc là Cố Nghiễn chỉ viêm phổi nhẹ, viện vài ngày xuất viện.
Lần tái ngộ đó, là tại một con hẻm nhỏ gần trường học.
Một tình huống “ hùng cứu mỹ nhân” tưởng chừng cũ mòn, mà khắc sâu ký ức.
Một vốn ôn hòa nho nhã như , khi tay đ.á.n.h chẳng màng đến sống c.h.ế.t…
Kỳ thực, quãng thời gian hai bên ngắn, chỉ vẻn vẹn vài tháng.
Cố Nghiễn nguyên chủ còn nhỏ, từng mở lời tỏ tình, chỉ lặng lẽ ở bên chăm sóc.
Sau khi bệnh tình của cô thể ảnh hưởng đến tính mạng, trăn trở lâu, cuối cùng quyết định chuyển ngành học, theo học một chuyên ngành hiếm gặp… nhưng thể cứu sống nguyên chủ.
Trong nước điều kiện hạn chế, yêu cầu bố dốc lực tìm đường du học, buộc thông qua hình thức cử học của Nhà nước.
Nhà họ Cố khá giả, chỉ mỗi là con trai, nhất quyết đòi , bố cũng thể ngăn cản.
Cuối cùng, khi Cố Nghiễn quyết định nước ngoài học y, mối tình của họ coi như kết thúc ngay tại điểm khởi đầu.
Anh từng :
“Nếu gia đình em giúp em giành suất đại học Công-Nông-Binh, thì em hãy học thật . Đợi em nghiệp, sẽ về tìm em.”
Lúc đó mới là năm 1970, thể dễ dàng yêu xa xuyên quốc gia như bây giờ.
Thế là hai mất liên lạc từ đó.
Nguyên chủ cho rằng là kẻ dối, tất cả chỉ là nguyên chủ một phía si mê, một mối tình đơn phương ngu ngốc, nên nguyên chủ tổn thương sâu sắc.
Chuyện nguyên chủ chẳng dám với ai, sợ thấy hổ, chỉ âm thầm chịu đựng, càng buồn thì bệnh càng nặng hơn.
Từ đó về , nguyên chủ “giấu” Cố Nghiễn thật kỹ, kể với ai, bản cũng dám nghĩ đến nữa.
Sau , theo sắp xếp của gia đình, nguyên chủ kết hôn với Sở Minh Chu.
Nếu về thứ tự đến đến , thì đúng là Cố Nghiễn đến .
Lâm An An khẽ nhíu mày, đồng tình với ý nghĩ chút nào, phủ quyết!
Cố Nghiễn là mối tình đầu của nguyên chủ, thì liên quan gì đến Lâm An An cô chứ?
Không liên quan gì hết, tuyệt đối nhầm lẫn!
“Dựa theo liệu kiểm tra chức năng thông khí, tuy nhiều chỉ vẫn trong giới hạn bình thường, nhưng những biến động nhỏ cho thấy khả năng phổi tổn thương tiềm ẩn.”
Kết hợp với hình ảnh X-quang lồng ngực, khả năng rối loạn chức năng bẩm sinh là… cao.”
Cố Nghiễn lên, bình tĩnh :
“ vẫn cần kiểm tra chính xác hơn để xác định loại hình và mức độ cụ thể của rối loạn. Trường hợp … xin hãy để trực tiếp theo dõi.”
Cả Lâm An An cứng đờ, đang định mở miệng từ chối thì giáo sư Lương vỗ bàn quyết định:
“Ý cũng như . Bác sĩ Cố là một trong ít chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực hô hấp và hồi sức cấp cứu hiện nay, giao ca cho là lựa chọn hợp lý nhất.”
“Ừm.”
Lâm An An may mà đang ghế, chứ chắc hù đến mức vững.
Không mà?
Nếu để Cố Nghiễn phụ trách thì chẳng hai sẽ thường xuyên tiếp xúc ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-my-nhan-den-tay-bac-nguoi-dan-ong-cung-ran-cung-tro-nen-diu-dang/chuong-177.html.]
Làm đối mặt chứ? Mất mạng mất!
Giáo sư Lương mỉm với Lâm An An:
“Đồng chí Lâm, cứ yên tâm, và bác sĩ Cố sẽ cùng theo dõi sát ca . Hãy tin tưởng chúng , bác sĩ Cố thực sự là phù hợp nhất trong nước để tiếp nhận trường hợp của cô.”
Lâm An An đành nuốt những lời định phản bác trở .
“Vậy… ạ.”
Buổi hội chẩn kéo dài khá lâu, cuối cùng, các chuyên gia thống nhất lên phương án kiểm tra bổ sung, bao gồm chụp cắt lớp 3D phổi độ phân giải cao, kiểm tra chuyên sâu các chuỗi gen đặc thù, v.v.
Giáo sư Lương sang dặn dò:
“Đồng chí Lâm, những kiểm tra tiếp theo sẽ khá phức tạp, nhưng chỉ như mới xác định chính xác tình trạng bệnh. Cô đừng lo lắng quá, về mặt thiết , chúng sẽ cố gắng xoay xở.”
“Vâng, giáo sư Lương, sẽ phối hợp ạ.”
Trời đất rộng lớn, việc chữa bệnh là quan trọng nhất!
Sau khi hội chẩn kết thúc, các chuyên gia lượt rời . Lâm An An cũng dậy chuẩn về.
Cố Nghiễn bóng lưng cô, do dự một lúc vẫn sải bước đuổi theo.
Hứa Thiên Dật định ngăn cũng kịp.
“An An.”
Cố Nghiễn gọi cô ở hành lang.
Lâm An An mấp máy môi, đành dừng bước, chậm rãi đầu , bối rối đến mức chẳng mở lời :
“Ơ…?”
Cố Nghiễn cô, đáy mắt chứa đựng những cảm xúc phức tạp:
“An An… bao năm qua em sống thế nào? Sao đến Tây Bắc? Sao bệnh nặng đến mức ?”
“Em theo quân đội về đây, em kết hôn .”
Lâm An An khẽ lùi một bước, vội vàng lên tiếng phân rõ giới hạn, tiên là xác định phận, chỉ chọn trả lời câu hỏi quan trọng nhất.
Ánh mắt Cố Nghiễn nheo , giọng trầm xuống:
“Em gì?”
Lâm An An hít sâu một , cố giữ giọng bình thản:
“Em , em kết hôn, đến Tây Bắc là để theo chồng. Còn bệnh là bệnh cũ thôi, chẳng lẽ ?”
Nói xong, cô cúi đầu một cách bất an, lòng hoảng loạn, dám mắt , sợ nhận điều gì đó.
Ánh mắt Cố Nghiễn lập tức tối sầm.
Môi khẽ mấp máy, dường như gì đó, nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn .
Một lúc lâu , mới nhẹ nhàng mở lời:
“Vậy chúc mừng em.”
Giọng khàn hẳn , cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng thì cuộn trào như sóng lớn.
Anh hỏi cô, tại ?
Rõ ràng từng hứa hẹn, tại nuốt lời?
Cô tìm cô bao lâu ?
Lâm An An ngẩng đầu, thấy nụ gượng gạo mặt , coi như chẳng thấy gì.
Chuyện qua thì nên cho qua.
Giờ đây cô cuộc sống của riêng , thể để dây dưa nữa.
“Bác sĩ Cố, bệnh tình của em xin phiền .”
Cô cố tình nhấn mạnh ba từ “bác sĩ Cố”, khiến sắc mặt Cố Nghiễn càng thêm khó coi.
Anh dĩ nhiên hiểu rõ ý cô, chỉ cảm thấy một cơn đau âm ỉ dâng lên trong lòng.
“Được… sẽ cố gắng hết sức để điều trị cho em.”
Cố Nghiễn cụp mắt, giọng điệu dần trở nên xa cách.
Nói xong, cũng chào tạm biệt, rời ngay.