Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đến Tây Bắc, Người Đàn Ông Cứng Rắn Cũng Trở Nên Dịu Dàng - Chương 74
Cập nhật lúc: 2025-11-05 11:39:58
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2g34BBhjFr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sở Minh Chu dẫn tới công ty xe buýt thì thông báo rằng Tưởng Đồng hôm nay xin nghỉ để dọn nhà, đến việc.
“Cô ở ? Dẫn chúng qua đó.”
Giờ tan ca của công ty là bảy giờ tối, muộn hơn so với nhiều nơi khác. Lúc đúng giờ cao điểm, dòng tấp nập.
Một nhóm lính mặc quân phục đột nhiên xuất hiện khiến khí náo động hẳn lên.
Khi họ tới tìm cô bán vé mới , lập tức thì thầm bàn tán.
Một vị tiểu lãnh đạo vốn chuẩn tan ca, thấy chuyện nghiêm trọng thì vội , bước nhanh đến:
“Các đồng chí, chuyện gì ?”
Sở Minh Chu lạnh mặt, ngắn gọn rõ ràng:
“Chúng đang tìm tên Tưởng Đồng.”
“Tưởng Đồng ?”
Người tiểu lãnh đạo vỗ vỗ trán, “À , nhớ , là Tiểu Tưởng quản lý Từ sắp xếp nhà ở cho.”
Sở Minh Chu khẽ cau mày. Anh nhớ Tưởng Đồng tới nhà, hình như cũng nhắc đến chuyện , cần bảo đảm để phân nhà.
“ .”
“Hôm nay đúng là ngày cô dọn nhà thật. … cô gây chuyện gì ?”
Vương Hổ còn kiên nhẫn, quát lên:
“Cô khả năng là kẻ bắt cóc trẻ con! Mau dẫn chúng !”
“Bắt… bắt cóc trẻ con? Sao thể chứ…”
Tiểu lãnh đạo tái mặt, trong lòng toát mồ hôi lạnh. Không cuốn rắc rối, ông lập tức gọi một khác :
“Tiểu Trương, đang về khu tập thể ? Dẫn các đồng chí cùng luôn, tìm tên Tưởng Đồng.”
“Dạ? mà…”
“Nhanh ! sẽ báo cáo vụ với cấp .”
Vương Hổ thúc:
“Nhanh lên!”
“Vâng, …”
Lúc Lâm An An đến nơi, Sở Minh Chu và những khác lên đường tới khu nhà ở của công ty.
Cô nhanh chóng hỏi địa chỉ lập tức đuổi theo.
Lâm Tử Hoài chở chị gái chiếc xe đạp, dốc hết sức đạp băng qua tuyết lạnh. Gió tuyết như d.a.o cắt táp mặt hai , nhưng họ chẳng còn tâm trí để mà quan tâm, trong lòng chỉ còn đầy lo lắng.
Lâm An An , hai tay nắm chặt lấy vạt áo của em trai, sắc mặt nghiêm trọng, đôi mày nhíu chặt.
Cô vẫn đang suy nghĩ về chuyện Tưởng Đồng chuyển nhà…
Rõ ràng Sở Minh Chu bảo lãnh cho cô , mà cô xin nhà ở cho nhân viên? Mới tới đây mấy ngày mà … thật đáng ngờ.
Khu tập thể của công ty cũng xa, nên chẳng mấy chốc Sở Minh Chu và tới nơi.
Bọn họ bước vội vã, sắc mặt ai nấy đều lạnh lùng nghiêm nghị. Người đường thấy khí thế đều vô thức né tránh, nhỏ giọng xì xào bàn tán.
Tiểu Trương dẫn đường phía , trong lòng cũng thấp thỏm yên. Hắn thật ngờ cô gái trông ngoan ngoãn lễ phép thể dính dáng đến chuyện bắt cóc trẻ em. Càng nghĩ càng sợ, càng bước nhanh hơn, chỉ mong đưa nhóm lính đến nơi phủi sạch liên quan.
Khu tập thể gồm vài dãy nhà cấp bốn xen kẽ gọn gàng. Lúc , ống khói của ít gia đình đang bốc khói nghi ngút, khung cảnh yên bình thường nhật.
Thế nhưng sự xuất hiện của nhóm Sở Minh Chu phá vỡ bầu khí , khiến nơi đây thoáng chốc trở nên căng thẳng.
“Cô ở dãy nào?” Sở Minh Chu hỏi.
Tiểu Trương chỉ dãy nhà ở phía đông, :
“Chắc là dãy đó, nhưng cụ thể nhà nào thì rõ lắm.”
Sở Minh Chu gật đầu, nhanh chóng phân công:
“Hai một nhóm, chia tìm, nhanh lên!”
Mọi lập tức theo, nhanh chóng tản , bắt đầu tìm kiếm dãy nhà bên .
Sở Minh Chu cũng sải bước về phía đông, ánh mắt sắc bén đảo qua từng cánh cửa, từng ô cửa sổ.
Chẳng bao lâu , gõ cửa phòng của Tưởng Đồng.
Người mở cửa là Sở Minh Lan.
Cô bé sững khi bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của trai.
“Anh… tới đây?”
“Em nghĩ xem?”
Sở Minh Chu cất giọng trầm thấp, đầy giận dữ đè nén. Trong ánh mắt là nỗi lo lắng trút xuống, xen lẫn phẫn nộ tan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-my-nhan-den-tay-bac-nguoi-dan-ong-cung-ran-cung-tro-nen-diu-dang/chuong-74.html.]
Anh em gái từ xuống một lượt. Thấy cô bé , mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Tiểu Vũ ?”
“Ngủ ạ.”
Phía vang lên giọng của Tưởng Đồng:
“Tiểu Lan, ai gõ cửa thế?”
Tim Sở Minh Lan bỗng chùng xuống, cô bé lặng lẽ né qua một bên.
Tưởng Đồng đến nơi thì chạm mặt với Sở Minh Chu.
Nụ môi cô lập tức cứng , cô vội vã nặn vẻ vui mừng:
“A, Anh Minh Chu đến ? Mau !”
khi thấy phía Sở Minh Chu là một nhóm mặc quân phục rầm rập kéo tới, Tưởng Đồng lập tức sững :
“Mọi … là ?”
“Bắt !” Sở Minh Chu lạnh giọng lệnh.
Khi Lâm An An và Lâm Tử Hoài đến nơi, đúng lúc thấy của phòng bảo vệ đang khống chế Tưởng Đồng đưa lên xe.
“Các dựa mà bắt ? gì hết! đang chuẩn bất ngờ sinh nhật cho chị , Tiểu Lan và Tiểu Vũ chỉ đang giúp thôi! Không hề giống như các !”
Tưởng Đồng lớn tiếng phản bác, vẻ mặt vô cùng oan ức. Ít nhất thì những lời cô hét lên, xem xung quanh đều thấy rõ ràng.
Vừa thấy Lâm An An và Lâm Tử Hoài, cô càng lớn tiếng hơn, như thể thấy cứu tinh:
“Chị An An, Tử Hoài, hai đến thật đúng lúc! Họ bắt nhầm , mau giúp em giải thích với họ !”
Mặt Lâm An An lạnh như băng, thậm chí còn lùi một bước, từ chối rõ ràng.
Lâm Tử Hoài thì lập tức bước lên cản :
“Có gì cứ từ từ , chắc chắn hiểu lầm gì đó.”
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
“ ! Là hiểu lầm! bắt cóc gì hết, đây là con cháu trong nhà , bắt cóc ? Mọi hỏi Tử Hoài , với từ mà, là chúng tổ chức sinh nhật bất ngờ cho chị An An đúng , Tử Hoài?”
Tưởng Đồng sang cầu cứu Lâm Tử Hoài, sức gật đầu với .
Lâm Tử Hoài khựng !
“, đúng là Tưởng Đồng từng với em là tổ chức sinh nhật cho chị. À đúng , em nhớ , ngày là sinh nhật của chị!”
Tưởng Đồng vội vàng phụ họa:
“ đó, đúng mà! Mọi cũng thể hỏi Tiểu Lan và Tiểu Vũ, chúng chỉ chuẩn bất ngờ thôi mà!”
“Hừ.”
Lâm An An bật một tiếng lạnh, ánh mắt Lâm Tử Hoài đầy thất vọng:
“Em qua đây.”
Lâm Tử Hoài chỉ ngập ngừng một giây, lắc đầu, vẫn dang hai tay chắn mặt Tưởng Đồng:
“Chị, chị mau giải thích rõ ràng , đừng hại Tưởng Đồng.”
Lâm An An giơ tay ôm ngực, tức đến mức thở dồn dập.
Lâm Tử Hoài còn định thêm thì bỗng vai một bàn tay to lớn giữ .
Giọng trầm thấp của Sở Minh Chu vang bên tai :
“Cậu là lính trong quân đội, thì tuân thủ kỷ luật quân đội cho nghiêm.”
Thậm chí Sở Minh Chu còn gọi một tiếng “em vợ”, chỉ đơn giản coi Lâm Tử Hoài là một lính, chuyện bằng mệnh lệnh.
Lâm Tử Hoài nào đối thủ của , nhanh chóng khống chế và buộc nhường đường.
Tưởng Đồng lắc đầu:
“Anh Minh Chu, thật sự như các nghĩ . Chị An An nhất định hiểu lầm em , em thật lòng cho chị … Tử Hoài, cứu với… chẳng chúng ?”
Lâm Tử Hoài đỏ hoe mắt, cuống quýt :
“Anh rể! Là em hẹn với Tưởng Đồng, nếu bắt thì bắt em , cô nhát gan lắm!”
“Im .”
Tưởng Đồng giải lên xe, xe lăn bánh xa , Sở Minh Chu mới hất tay đẩy Lâm Tử Hoài :
“Có gì thì về nhà ! Trông bây giờ thể thống gì?”
Lâm An An lúc mới thấy Sở Minh Lan đang nấp trong một ngôi nhà gần đó, vội chạy tới gọi:
“Tiểu Lan!”
Cô khoác vai em gái chồng, từ xuống quan sát một lượt, xác định cô bé mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô giơ tay đập mạnh một cái lên vai cô bé:
“Cái đồ ngốc ! Em bọn chị tìm em lâu thế nào hả? Muốn hù c.h.ế.t ?”
Sở Minh Lan cuống quýt giải thích:
“Chị dâu, em… em gì ! Chị Tưởng Đồng là chị nhờ chị dẫn bọn em , còn bàn bạc hết , bảo chúng em cứ đợi chị và trai em tới…”