[Thập Niên 70] Nàng Trí Thức Mang Thai Khiến Sĩ Quan Lạnh Lùng Quỳ Gối Cưng Chiều - Chương 173: Điện báo của ba

Cập nhật lúc: 2025-09-15 12:06:31
Lượt xem: 53

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đường Quân Hạc khi và khi khác quá lớn, Tống Chi lập tức nhận . Nếu ngoài, cô thật xông lên cào hai cái.

" ý châm chọc , thật nửa năm nay, chú Tống gửi cho nhiều điện báo, nếu xem thể đưa cho ."

Tống Chi do dự. Cô cũng từng nhận điện báo của ba, nhưng bao giờ thấy ba lo lắng cho cô ở chỗ khác như thế nào...

Nhiễm Thu phát hiện cô khó xử, chủ động tiến lên, nhẹ giọng : "Cậu ở , đưa các cô về là ."

Nhiếp Cẩm Mi và Dung Chính Khanh ngây , cũng gật đầu: " , đây chúng cũng yên tâm hơn. Hai nhà các quen, thầy Đường chắc chắn sẽ chăm sóc cho ."

Tống Chi suy nghĩ một lúc, liền tiện từ chối nữa. Cô thật sự xem điện báo của ba, xem xong , Đường Quân Hạc sẽ còn gì để dụ dỗ cô nữa.

"Vậy đưa các cổng lớn nhé."

"Được." Nhiếp Cẩm Mi hì hì gật đầu, cùng Dung Chính Khanh mỗi một bên ôm Tống Chi , Nhiễm Thu nhanh chậm theo bên cạnh họ. Đường Quân Hạc thì như một bảo vệ, theo cô.

"Vậy chúng nhé?" Đến cổng lớn, Nhiếp Cẩm Mi lặng lẽ nhéo tay Tống Chi. Thực vẫn lo lắng, thầy Đường thấy ý tứ khác với Tống Chi, để cô một đây, cứ như dê miệng cọp ...

Tống Chi hiểu ý cô , cũng nhéo tay cô một cái. Nhiếp Cẩm Mi ngoài việc thích buôn chuyện một chút, thật tâm tỉ mỉ.

Tiễn ba bạn nhỏ , Tống Chi mới lạnh lùng hừ một tiếng, khoanh tay nhanh. "Đường Quân Hạc, ba gửi điện báo cho nửa năm nay, tại bây giờ mới cho ?"

" cứ tưởng ." Đường Quân Hạc thành thật trả lời. Dù ngay từ đầu, nếu chú Tống dặn dò, lẽ chủ động tiếp xúc với Tống Chi.

Tống Chi bĩu môi, lẩm bẩm hai liên hệ, nhưng thường xuyên như a. "Cậu bậy về ?" Tống Chi bất mãn gặng hỏi.

Đường Quân Hạc : " đều báo cáo đúng sự thật. Thay vì lo lắng , chi bằng tự kiểm điểm ?"

Ví dụ như nhiều từ chối , còn chơi với hai kẻ ý đồ là Ân Nhiên và Nhiễm Thu... Đương nhiên những chuyện với chú Tống, bây giờ chỉ là ám chỉ cô một chút mà thôi.

Tống Chi nhíu mày bắt đầu hồi tưởng hành động của ở thôn Đông Dương. Cô loại ngu ngốc như Tống Nguyễn Nguyễn, xa lạ đất khách liền dám tự cao tự đại. Cô tự thấy danh tiếng của ở thôn Đông Dương vẫn . Tống Chi cảm thấy vấn đề gì, thở phào nhẹ nhõm: "Cậu chỉ cần xem, sẽ cho xem điện báo của ba, lời thật ?"

"Đương nhiên." Đường Quân Hạc vui vẻ đồng ý. Anh dùng chuyện để lừa Tống Chi, mà thật sự ý định đó.

đề cập, Đường Quân Hạc liền trực tiếp đưa cô phòng việc của , từ trong ngăn kéo rút một chồng điện báo đưa cho cô. "Cứ xem , đều ở đây."

Tống Chi cầm chồng điện báo, xem mà mũi cay cay. Cô đếm một chút, gần hai mươi tờ, về cơ bản là một tuần một . Đều hỏi cô sống thế nào, vất vả , mệt , chỉ chuyện chuyện ...

Tống Chi từ từ đỏ mắt, nén bi thương xem hết từng tờ một. Điện báo đều là nỗi nhớ nhung, lo lắng của ba dành cho cô, và lời nhờ vả Đường Quân Hạc thời gian thì chăm sóc cô. Cô quá tùy hứng, đột nhiên quyết định xuống nông thôn, cho ba cơ hội chuẩn tâm lý, để ông một ở thủ đô. Hại ông bây giờ hạ nhờ Đường Quân Hạc chăm sóc cho cô.

Tống Chi hít hít mũi, ghế ngẩn . "Uống nước ." Đường Quân Hạc nỡ để cô tiếp tục chìm đắm trong cảm xúc bi thương, rót cho cô một ly nước ấm đưa qua.

Tống Chi sững sờ, gật đầu cảm ơn, cầm ly nước . Có lẽ là cô tự đa tình. Đường Quân Hạc cũng thể là nể mặt ba cô mà giúp chăm sóc cô, hơn nữa cũng luôn ba cô chăm sóc cô.

"Nhớ ba ?" Cô nhóc mắt đỏ hoe, bĩu môi, vẻ nhưng dám , vẻ hoạt bát, phóng khoáng thường ngày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nang-tri-thuc-mang-thai-khien-si-quan-lanh-lung-quy-goi-cung-chieu/chuong-173-dien-bao-cua-ba.html.]

Tống Chi gật đầu, Đường Quân Hạc thở dài, xoa xoa đầu cô. "Năm nay nếu thể thi đỗ đại học, liền thể về thăm ông . Cho dù thi đỗ, cũng sẽ tìm cách giúp một tấm vé tàu."

" nhất định thể thi đỗ." Tống Chi khàn khàn trả lời. Đây là cơ hội đầu tiên cô đổi vận mệnh mà!

"Được, nhất định thể thi đỗ." Đường Quân Hạc .

Vân Vũ

Đột nhiên, cửa truyền đến một trận tiếng gõ, kèm theo đó là một giọng nữ dịu dàng. "Quân Hạc, em ? Đến giờ châm cứu ."

Tống Chi nhướng mày, đầy ẩn ý Đường Quân Hạc. Hóa là Bạch Sanh Sanh. Buổi tối gõ cửa phòng một đàn ông, thật là ngại.

Ánh mắt Đường Quân Hạc chợt sắc bén, về phía cửa, hạ giọng giải thích: "Là Bạch Sanh Sanh, cô mỗi ngày đều đến châm cứu trị liệu cho ."

"Ồ." Tống Chi quan tâm gật đầu.

Đường Quân Hạc đoán ý cô là gì, cô một cái thật sâu, qua mở cửa. Ngoài cửa, Bạch Sanh Sanh theo bản năng chỉnh tóc, chờ ánh sáng trong phòng lộ , cô nở nụ ngọt ngào. "Quân Hạc, xin , hôm nay em đến muộn."

Đường Quân Hạc nhàn nhạt gật đầu, tránh sang một bên: "Không , ."

"Vâng." Bạch Sanh Sanh cúi đầu ngang qua , vì phòng lớn, cô thể rõ ràng ngửi thấy mùi hương tươi mát dễ chịu đàn ông, còn một chút mùi t.h.u.ố.c lá thoang thoảng. Cô lập tức đỏ mặt, vội chờ .

Bạch Sanh Sanh dáng vuốt tóc mai bên tai. "Quân Hạc, lúc nãy , lâu thế mới mở cửa? Em phiền... Ặc..." Giọng cô đột nhiên im bặt khi liếc thấy Tống Chi.

"Đồng chí Tống? Sao ở đây?"

Tống Chi lạnh lùng liếc Đường Quân Hạc, hiệu cho tự trả lời. "Cô hôm nay sẽ ở đây một đêm. Không ảnh hưởng đến việc châm cứu của , bây giờ bắt đầu ."

Giọng điệu hời hợt của đàn ông mày Bạch Sanh Sanh giật giật. Cô thể tin nổi hỏi : "Cô đây? Quân Hạc, cô quen với , hơn nữa nam nữ ở chung một phòng ?"

Đường Quân Hạc nhíu mày, giọng điệu : "Chuyện liên quan đến cô, cô cần bận tâm."

Bạch Sanh Sanh há hốc mồm, nên lời. Vẻ mặt rõ ràng tức giận, nếu còn tiếp tục nữa, thể sẽ đuổi cô ngoài ngay mặt Tống Chi.

Nghĩ đến đó, Bạch Sanh Sanh ngượng ngùng gật đầu, trong lòng lạnh một mảng lớn.

Đường Quân Hạc thấy cô thêm lời thừa, mới vẫy tay với Tống Chi: "Cậu cứ sang phòng nghỉ ngơi một lát, chờ xong việc sẽ tìm ."

Tống Chi , vẻ mặt cứng đờ của Bạch Sanh Sanh. "Ừm..."

 

 

 

 

 

Loading...