[Thập Niên 70] Nàng Trí Thức Mang Thai Khiến Sĩ Quan Lạnh Lùng Quỳ Gối Cưng Chiều - Chương 304

Cập nhật lúc: 2025-09-22 16:55:38
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nghe thấy con gái từ chối đề nghị của , Lâm lập tức đổi sắc mặt, nụ gượng gạo mặt bà lập tức biến mất, bà như một quả pháo châm ngòi, nổi trận lôi đình gào thét tai Lâm Tựa Như.

“Nghĩ cách ? Mày thể nghĩ cách gì? Nếu mày thật sự bản lĩnh, thì em trai mày giam lâu như , cũng sẽ vô dụng đến mức ngay cả nhà họ Tống cũng thể về. Lâm Tựa Như, mày là tao sinh , mày nặng nhẹ thế nào lẽ nào tao ?”

vặn vẹo khuôn mặt mà mắng Lâm Tựa Như một trận.

“Mày mà chút bản lĩnh, tao cũng đến nỗi để em họ mày đến giúp mày.”

Nói , bà đột nhiên ngẩng đầu bắt đầu lau nước mắt.

Vân Vũ

“Chỉ cần giữ trái tim Tống An Sơn, chuyện của em trai mày còn chỉ là chuyện một câu của thôi ?”

Lâm Tựa Như từ nhỏ cùng Lâm đồng lòng.

Giờ thấy bộ dạng của Lâm, lòng cô như đ.â.m mấy nhát d.a.o đau đớn.

Cô hoảng loạn đỡ lấy thể lung lay sắp đổ của Lâm, giọng khàn khàn xin : “Con xin , con cũng cứu em trai, nhưng nếu Chúc Tiểu Cầm thật sự giữ Tống An Sơn, thì con ?”

từng lấy chồng hai , rời khỏi Tống An Sơn chắc chắn tìm ai hơn ông .

“Em trai mày giam hơn nửa tháng , mày còn chỉ nghĩ cho bản , Lâm Tựa Như, rốt cuộc mày còn lương tâm ?”

Mẹ Lâm ôm ngực, một bộ dọa đến sắp ngất, ngay cả ngón tay chỉ Lâm Tựa Như cũng đang run rẩy.

“Sao tao sinh cái đứa báo hại như mày!”

Nhìn thấy trạng thái bà , Lâm Tựa Như lập tức căng thẳng.

“Mẹ, chứ? Mẹ đừng con sợ?”

Mẹ Lâm giờ phút càng thuận thế ngã lòng cô, chuyện cũng hổn hển.

“Nếu mày đồng ý, thì tao sẽ c.h.ế.t ở đây, theo em trai mày luôn cho xong.”

Nhìn bộ dạng của , Lâm Tựa Như, từ nhỏ Lâm giáo dục, nào còn dám nửa lời lời, cho dù trong lòng , nhưng giờ phút cũng cuối cùng vẫn thỏa hiệp đồng ý.

“Mẹ, đừng như , con đồng ý là chứ gì?”

Cô mắt đỏ hoe, cắn môi mở lời.

Nghe thấy lời , Lâm sững , bộ dạng biến mất, trong nháy mắt khôi phục bình thường.

“Vậy thì theo lời tao , mày cũng thể đổi ý.”

Lâm Tựa Như chua chát mím môi, tủi gật đầu: “Mẹ yên tâm , con sẽ đổi ý.”

Cô từ nhỏ lời , mà chuyện đồng ý với thì cơ bản sẽ thất hứa, Lâm những lời của cô, cũng liền yên lòng.

“Vậy bây giờ mày mua vé tàu cho tao, tối nay tao sẽ về đón Tiểu Cầm đến.”

Mẹ Lâm vội vàng .

Nghĩ đến con trai vẫn còn đang chịu khổ, bà liền sốt ruột.

Nhìn thấy sốt ruột đưa em họ đến như , n.g.ự.c Lâm Tựa Như như ai đó đ.â.m một lỗ thủng.

“Mẹ, chuyện cũng cần vội như .” Cô giọng yếu ớt mở lời, “Hay là nghỉ ngơi một đêm , chờ ngày mai con đưa về?”

“Sao thể vội, em trai mày còn giam mà, tao tối nay về.”

Mẹ Lâm căn bản chậm trễ.

Nói lạnh lùng liếc cô một cái, Lâm Tựa Như là do bà đẻ , bà thể cái tâm tư nhỏ nhoi của cô.

Trước mắt chẳng qua là tìm cớ kéo dài thời gian.

Mẹ Lâm tự nhiên sẽ cho cô cơ hội .

“Họ đều , thể mua vé, cái tính toán nhỏ nhoi trong lòng mày, tao rõ lắm, bây giờ lập tức mua vé cho tao, bây giờ cứu thằng Bình mới là chuyện quan trọng nhất.”

Tâm tư vạch trần, sắc mặt Lâm Tựa Như cứng đờ, bộ dạng kiên quyết của , cô tuy tình nguyện, nhưng cũng thể gì.

Chỉ đành hậm hực đồng ý.

“Mẹ, đừng vội, con bây giờ mua vé.”

Chưa bao lâu, cô về.

“Mẹ, thật sự vé, sớm nhất chỉ vé sáng mai.”

Mẹ Lâm tuy đến kinh thành vài , nhưng mỗi đến, đều là Lâm Tựa Như lo liệu thứ, ngay cả vé tàu cũng là Lâm Tựa Như sắp xếp, cho nên bà cũng rõ tình hình.

Nghe Lâm Tựa Như như , tuy chút nghi ngờ, nhưng cuối cùng cũng tin lời cô .

Bà cũng chú ý đến ánh mắt Lâm Tựa Như thoáng qua sự u ám.

“Vậy chúng tối nay ở ?” Mẹ Lâm sốt ruột hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nang-tri-thuc-mang-thai-khien-si-quan-lanh-lung-quy-goi-cung-chieu/chuong-304.html.]

“Chỉ thể tạm bợ ở đây một đêm.”

Lâm Tựa Như nhanh như thấy Chúc Tiểu Cầm, cô thậm chí tình nguyện ở ga tàu với Lâm cả một đêm.

Sắc mặt Lâm tái mét, thẳng thừng mắng Lâm Tựa Như vô dụng.

Lâm Tựa Như đều nhẫn nhịn, cúi đầu im lặng .

Buổi tối, cô đưa Lâm đến một quán ăn gần đó ăn một bữa cơm đơn giản, vì đồ ăn đơn giản, gặp sự xem thường của Lâm.

Lâm Tựa Như tủi cắn môi, gì.

Số tiền riêng mà cô cực khổ tiết kiệm , một thời gian Lâm Bình tiêu hết, hơn nữa lúc đó mua ít đồ cho Lâm, hiện tại cô cũng chỉ còn trăm đồng, cô dám tiêu xài.

Buổi tối, hai con tạm bợ một đêm ở phòng chờ, khiến oán niệm của Lâm càng sâu hơn.

Sáng sớm hôm , trời hửng sáng, Lâm ầm ĩ bắt Lâm Tựa Như đưa bà về.

Lâm Tựa Như mua vé tàu cho bà, đưa bà lên tàu một cách chu đáo.

“Nhớ kỹ những gì chúng , hai ngày mày chuẩn một chút, tao về sẽ cho Tiểu Cầm đến ngay.”

Lâm Tựa Như mệt mỏi đáp: “Vâng.”

Nhìn theo Lâm tàu rời , cô mới mơ màng trở về.

WC rửa mặt qua loa, liền thẳng về nhà họ Tống.

rõ ràng lời dặn dò chuẩn của Lâm ý nghĩa gì.

Để đón cô em họ Chúc Tiểu Cầm đến, cô hết cần trở nhà họ Tống.

Trở khu nhà, Lâm Tựa Như ở lầu do dự một lúc lâu, trong lúc còn gặp mấy hàng xóm ngày xưa quan hệ tồi với cô.

Chỉ là cô cãi với Tống An Sơn , mấy đối đãi với cô cũng khác xưa, thấy cô cũng như thấy, lướt qua một cách hời hợt, liền nhanh chân rời .

Điều khiến khuôn mặt vốn mấy dễ của Lâm Tựa Như càng thêm u ám.

Cô siết chặt nắm tay, trong lòng thầm mắng những đó một câu, là đồ lòng lang sói.

Rốt cuộc lúc cô và Tống An Sơn còn , mấy đều còn nịnh bợ cô.

Bây giờ cô chẳng qua là cãi với Tống An Sơn một trận, thật sự ly hôn, những liền coi cô gì.

Lâm Tựa Như trong lòng nghẹn một cục tức, cũng chẳng màng gì khác, cộc cộc cộc lên lầu.

cô gõ cửa một lúc lâu, đều động tĩnh.

“Không ai ở nhà ?”

Lâm Tựa Như nghi ngờ cánh cửa đóng chặt.

khỏi may mắn, may mà lúc khi rời , cô còn mang theo chìa khóa nhà.

Cô cầm chìa khóa cẩn thận mở cửa, mới phát hiện trong phòng trống rỗng, bên trong một ai.

Tống Chi và Tống An Sơn đều ở nhà.

Phát hiện Lâm Tựa Như thở phào nhẹ nhõm, cơ thể vẫn luôn căng thẳng cũng một chút lỏng .

Cô lập tức đến sofa xuống, ngẩng đầu đánh giá cái ngôi nhà mà từ khi cô lấy về kiểm soát chặt chẽ.

Tuy mấy ngày nay cô ở nhà, nhưng trong nhà cũng đổi.

Lâm Tựa Như đánh giá thứ quen thuộc, trong lòng như rót chì , nặng trĩu.

chút héo úa dựa sofa, hốc mắt đỏ lên.

Vốn dĩ ngôi nhà vẫn luôn cô kiểm soát chặt chẽ, là từ khi nào, ngôi nhà dần dần mất kiểm soát?

Trong đầu Lâm Tựa Như hỗn loạn, nghĩ thế nào cũng nghĩ rốt cuộc là từ khi nào…

Cho đến khi một khuôn mặt thanh tú hiện lên trong đầu cô, cô mới đột nhiên thẳng , nắm chặt nắm tay ngừng run rẩy.

“Tống Chi.”

Cô gần như là nặn hai chữ từ kẽ răng, trong mắt cuộn trào sự hận thù ngút trời.

Là từ khi Tống Chi trở về, thứ mới bắt đầu đổi.

 

 

 

 

 

Loading...