[Thập Niên 70] Nàng Trí Thức Mang Thai Khiến Sĩ Quan Lạnh Lùng Quỳ Gối Cưng Chiều - Chương 371

Cập nhật lúc: 2025-09-23 16:58:37
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tống Chi từ trong phòng ngủ , liền thấy Nhiễm Thu và các em thu dọn bát đũa, lúc , đang cùng Chúc Tiểu Cầm ở trong bếp rửa bát.

Còn ba đứa nhóc vây quanh nôi, hi hi ha ha đùa với Tiểu Thanh Bách.

Cả nhà đều là tiếng vui vẻ của chúng.

Tống Chi thấy cảnh tượng , khóe môi cong lên.

Thấy Tống An Sơn đang sô pha xem báo, cô bếp gọi Nhiễm Thu.

"Anh Thu, đừng rửa nữa, với em."

Nhiễm Thu mơ hồ nhận điều gì đó, cầm khăn lau tay, lúc mới cởi tạp dề, với Chúc Tiểu Cầm vài câu theo Tống Chi ngoài.

Tống Chi dẫn Nhiễm Thu đến mặt Tống An Sơn, cô nhẹ nhàng đẩy cánh tay Nhiễm Thu một cái, : "Anh chuyện với ba em ? Bây giờ ."

Nghe , tay Tống An Sơn cầm tờ báo run lên, ánh mắt lướt qua giữa hai hai .

"Chuyện gì thế?"

"Chuyện ."

Tống Chi chỉ đưa hai chữ, đó hiệu cho Nhiễm Thu.

"Đây là chuyện của , ."

Thấy bộ dạng nghiêm trang của Tống Chi, Tống An Sơn nhíu mày, qua tựa hồ cũng như ông nghĩ.

Ý thức điểm , Tống An Sơn mới lặng lẽ thở phào một , buông báo xuống, dậy với hai .

"Vào thư phòng chuyện ."

Mấy thư phòng, Tống An Sơn mới nữa mở miệng dò hỏi.

"Anh Thu, con chuyện gì với ba?"

Trong mắt ông mơ hồ lộ vài phần tò mò.

Hai đứa nhóc thần thần bí bí, cũng rốt cuộc là chuyện gì.

Tống Chi khuyến khích Nhiễm Thu, hiệu cho mở miệng.

Nhiễm Thu lúc mới đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Tống An Sơn, nhẹ giọng chuyện nước ngoài.

"Trường học cho một chỉ tiêu du học, kỳ nghỉ hè năm nay, con khởi hành Mỹ học máy tính."

Nghe , Tống An Sơn lập tức mở to mắt, kinh ngạc Nhiễm Thu.

Ông vui mừng xác nhận : "Thật ?"

Cơ hội du học, chính là tương đối hiếm .

Nhiễm Thu gật đầu.

"Là thật."

"Quốc gia bí mật bồi dưỡng nhân tài trong lĩnh vực , mỗi trường đại học lớn đều mấy chỉ tiêu, Thu xuất sắc, cho nên trực tiếp trường chọn, nước ngoài, tất cả chi phí đều do quốc gia chi trả."

Tống Chi một bên, cũng giúp giải thích vài câu.

"Vậy đây chính là một chuyện lớn."

Nghe , Tống An Sơn giơ ngón tay cái hướng về phía Nhiễm Thu, chỉ khen lợi hại.

"Du học, rạng danh đất nước, đây là chuyện vô cùng vinh quang, Thu, khi ngoài, con nhất định học hành cho thật , nỗ lực học."

Tống An Sơn liên tục , xong dặn dò Nhiễm Thu.

Ông coi trọng đứa trẻ Nhiễm Thu .

Bây giờ tin tức , cũng là thật lòng vì cảm thấy vui.

Với xuất của Nhiễm Thu, thể biên giới, thật sự khó .

Mà thành tựu của cũng nhất định tầm thường.

Nghĩ như , Tống An Sơn càng là đầy mặt hồng hào.

Mà Nhiễm Thu lời khen của ông, ngược vẻ chút thẹn thùng.

Anh lặng lẽ về phía Tống Chi, ánh mắt chút phức tạp.

Tống An Sơn hiểu lầm sự phức tạp trong mắt , chỉ cho rằng đang lo lắng cho ba đứa nhóc, lập tức liền biểu thị.

"Con yên tâm thôi, đây là chuyện vì nước vì dân, đối với bản con mà , cũng là một cơ hội ngàn năm một, đừng chính hối hận, còn về Đại Bảo và các em, con cũng yên tâm, chúng nhất định sẽ chăm sóc cho chúng."

Tống Chi cũng : "Đại Bảo và ba đứa nhóc cứ ở nhà chúng em, chúng em ở đây, tuyệt đối sẽ để cho chúng chịu một chút ủy khuất nào."

Nghe hai , Nhiễm Thu luôn luôn thanh lãnh xa cách cũng nhịn đỏ hốc mắt, trong lòng dường như rót một dòng nước ấm, chỉ cảm thấy đều ấm áp dễ chịu.

Tống Chi và Tống An Sơn giống như một tia nắng mặt trời, cảm nhận sự ấm áp thế giới .

Thấy Nhiễm Thu chậm chạp lên tiếng, Tống Chi đùa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nang-tri-thuc-mang-thai-khien-si-quan-lanh-lung-quy-goi-cung-chieu/chuong-371.html.]

"Sao ? Giao Đại Bảo cho chúng em, còn yên tâm ?"

Nghe cô , Nhiễm Thu vội : "Yên tâm."

Giao cho họ, đương nhiên yên tâm.

Một học kỳ , ở trường học gần như về, nhưng Đại Bảo và ba đứa nhóc chăm sóc .

Huống chi Đại Bảo cũng cận với họ.

Khi đồng ý với lãnh đạo trường, Nhiễm Thu trong lòng quyết định.

Anh thể mang theo Đại Bảo và ba đứa nhóc cùng nước ngoài, là nhất định phiền Tống Chi và .

"Chỉ là như sẽ phiền , con sẽ để đủ tiền sinh hoạt, nếu tiền đủ, nhất định cho con, con sẽ kịp thời chuyển tiền về."

Tống Chi vốn định cần phiền phức như .

Cô lúc ở thôn thanh niên trí thức, vốn sẽ giúp đỡ ba đứa nhóc học.

nghĩ đến tính cách của Nhiễm Thu, cô cuối cùng phản bác.

Cứ như , lẽ cũng thể an tâm một chút.

"Lần nước ngoài, đại khái cần bao lâu?"

Tống An Sơn hỏi.

"Ít nhất ba năm."

Nhiễm Thu trả lời.

Trường học là sớm nhất khi nghiệp năm tư là thể trở về, nhưng dù nhóm họ nước ngoài là để học kỹ thuật máy tính, đương nhiên là học mới thể trở về.

"Cũng khá dài, con một ở nước ngoài chỉ sợ sẽ quen."

Nghe , Tống An Sơn thì thào , bóng lưng Nhiễm Thu, khỏi chút lo lắng.

Ông thật lòng thích Nhiễm Thu, hậu bối .

"Sẽ quen thôi." Nhiễm Thu .

quen, cũng sẽ khắc phục.

Anh chỉ ngoài, mới thể vững gót chân.

Nghĩ đến đây, theo bản năng về phía Tống Chi.

Có lẽ, thể tư cách đến bên cạnh cô.

"Vậy con ngoài , mang thêm chút đặc sản trong nhà, để tránh ngoài , đồ ăn quen, đồ ăn nước ngoài và chúng giống , họ chỉ ăn bánh mì."

Tống An Sơn là giám đốc nhà máy thép, hiểu hơn bình thường nhiều, thậm chí đối với nước ngoài cũng một chút hiểu .

"Đến lúc đó em sẽ dẫn Thu mua cùng."

Tống Chi .

Hai cha con , bắt đầu bàn bạc chuẩn những gì cho Nhiễm Thu sắp xa.

Chỉ tiếc hai bàn bạc nửa ngày, cũng bàn bạc kết quả.

"Con cần mang quá nhiều đồ." Cuối cùng vẫn là Nhiễm Thu .

Anh mang đồ nhiều, sẽ càng thêm lưu luyến, càng thêm nỡ.

nếu lựa chọn, tất nhiên .

Từ thư phòng Tống An Sơn ngoài, Tống Chi bên cạnh, đột nhiên hỏi.

"Anh tính toán khi nào cho Đại Bảo và các em?"

Nói xong, cô theo bản năng thoáng qua bên đang chơi đùa với Tiểu Thanh Bách là Đại Bảo, Nhị Bảo và Tam Nha.

Ba đứa nhóc mặt đều treo nụ hồn nhiên rạng rỡ.

"Để ."

Nhiễm Thu chúng, giọng chút khàn .

Đại Bảo và ba đứa nhóc từ nhỏ theo , nếu đột nhiên nhận tin tức , e rằng sẽ chấp nhận .

Tống Chi cũng nghĩ đến điểm , cô bất đắc dĩ thở dài, vẫn gì nữa.

Sớm muộn gì cũng .

 

Vân Vũ

 

 

 

 

Loading...