[Thập Niên 70] Nàng Trí Thức Mang Thai Khiến Sĩ Quan Lạnh Lùng Quỳ Gối Cưng Chiều - Chương 374
Cập nhật lúc: 2025-09-23 16:58:40
Lượt xem: 36
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Danh phận?
Tống Chi quả thật nghĩ tới, sẽ từ trong miệng Đường Quân Hạc lời như .
Cô kinh ngạc một cái, vẻ mặt nghiêm túc của .
Lúc cô mới ý thức , lời hỏi là đùa, hơn nữa thật sự cho một danh phận.
Trong lòng Tống Chi một trận quái dị.
Cô trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi : "Để em suy nghĩ thêm."
Nói xong, cô liền khỏi ánh mắt nóng bỏng của , đầu về phía ngoài cửa sổ.
Cái gọi là "suy nghĩ thêm" của cô.
Không là suy xét Đường Quân Hạc .
Mà là suy xét việc học.
Trước khi việc học của cô thành, cô sẽ suy xét bất cứ chuyện gì liên quan đến tình cảm.
Hơn nữa khi việc học kết thúc, cô liền bắt tay khởi nghiệp mở công ty, đến lúc đó càng thời gian suy xét vấn đề tình cảm.
Cô tuy thẳng .
Đường Quân Hạc là một thông minh, sẽ nhận thái độ của cô.
Anh trong lòng lặng lẽ thở dài.
Sớm tại khi lời , ý thức sẽ là kết quả .
Hiện giờ tuy chút thất vọng, nhưng cũng trong dự kiến.
Anh trong lòng lặng lẽ thở dài, liền nhẹ giọng đáp một câu: "Được."
Anh sẽ ép cô.
Dù hiện tại thái độ của Tống Chi đối với hòa hoãn hơn nhiều, cũng giống như kiên quyết phản đối.
Cứ như từ từ tiến triển, tin tưởng một ngày nào đó Tống Chi sẽ chấp nhận .
Anh cũng sốt ruột, thể từ từ chờ đợi.
Dù hiện tại những trở ngại ban đầu vây quanh Tống Chi, giờ từng cái đều quét sạch.
Anh hiện tại nhiều thời gian thể từ từ chinh phục tình cảm của cô.
Còn về những bạn học nam của cô trong trường học, Đường Quân Hạc một chút cũng để mắt.
Những sinh viên ngây thơ trong sáng đó, so với , kém chỉ một chút.
Điểm tự tin .
Đường Quân Hạc vẫn .
Đưa Tống Chi về nhà xong, Đường Quân Hạc ở lâu, từ biệt xong, liền vội vàng chạy về đơn vị.
Giai đoạn công việc của bận.
Hôm nay cũng chỉ xin nghỉ nửa ngày, còn sớm một chút trở về họp.
Kỳ nghỉ kết thúc.
Tống Chi một đưa ba đứa nhóc học.
Nhiễm Thu , ba đứa nhóc càng thêm ngoan ngoãn.
tính cách hướng ngoại mà suốt một kỳ nghỉ hè mới nuôi dưỡng cho chúng, cũng ở khi Nhiễm Thu , chúng từ từ thu .
Ba đứa chúng luôn xúm một chỗ, từ xa về một hướng nào đó, dường như như là thể thấy Nhiễm Thu đang ở nước ngoài.
Vân Vũ
"Chúng nó như sẽ chứ?"
Trong lúc đó, Chúc Tiểu Cầm còn lo lắng hỏi qua hai .
Tống Chi .
"Không , chúng nó chỉ cần một chút thời gian để thích ứng thôi."
Nhiễm Thu mới , ba đứa trẻ từ nhỏ theo lớn lên trong một thời gian ngắn thể chấp nhận , chuyện bình thường.
"Ngoan ngoãn học, chờ cuối tháng chị sẽ về thăm các em."
Tống Chi đưa ba đứa nhóc đến phòng học, lúc mới sờ sờ đầu chúng, nhẹ giọng dặn dò.
"Vâng, chúng em sẽ ngoan ngoãn."
Ba đứa nhóc chút nỡ cô, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Chờ chúng đeo cặp sách phòng học, Tống Chi lúc mới xoay rời .
Khai giảng đại học vốn sớm hơn tiểu học hai ngày, nhưng để thể đưa ba đứa nhóc học, Tống Chi sớm xin nghỉ với trường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nang-tri-thuc-mang-thai-khien-si-quan-lanh-lung-quy-goi-cung-chieu/chuong-374.html.]
Vừa mới đưa Đại Bảo và các em trường học, cô liền vội vàng về nhà thu dọn hành lý, và vội vàng từ biệt Tống An Sơn và , liền lên đường chạy đến trường học.
Bọn trẻ từng đứa một học , trong nhà một nữa trở nên quạnh quẽ.
Cái nóng mùa hè mới qua , gió đêm mùa hè đều mang theo vài phần khô nóng, trong khu tập thể càng nóng đến lo âu.
Ăn xong cơm chiều, Chúc Tiểu Cầm cho Tiểu Thanh Bách mặc một chiếc áo mỏng, đó liền ôm thằng bé đến chiếc xe đẩy nhỏ, mang theo nó xuống lầu dạo mát.
Tiểu Thanh Bách lớn hơn chút, càng thích ngoài.
Vừa mới khỏi nhà, liền ư ư a a đùa.
" là cái trứng nghịch ngợm chịu yên."
Tống An Sơn nó ở trong xe đẩy còn thành thật, múa may tay chân, nhịn chọc chọc chóp mũi nó, tức giận một câu.
Tiểu Thanh Bách dường như ông đang gì, mở to đôi mắt trong veo ông một cái.
Khiến Tống An Sơn nhất thời đều trầm mặc.
Một đứa trẻ lớn chừng , còn thể đang nó thành thật?
"Trẻ con tinh ranh lắm, nó lời , nó đều hiểu ."
Chúc Tiểu Cầm ở một bên vui vẻ một câu.
Hai cùng như thường lệ, chuẩn mang theo Tiểu Thanh Bách dạo hai vòng trong khu tập thể về.
Lại ngờ xuống lầu liền gặp Đường Tuyết về thăm , cùng với Đường dạo xuống lầu cùng cô .
Hai từ xa nhận Tống An Sơn.
Thấy họ còn mang theo trẻ con, liền đến xem một cái.
Các cô còn gặp qua đứa trẻ nhà họ Tống .
Ai ngờ các cô đến gần, Tống An Sơn lập tức chắn xe đẩy của đứa trẻ, ngăn cách tầm của các cô .
"Ông Tống, đứa trẻ nhà ông mau một tuổi , hoạt bát thật đấy."
Mẹ Đường còn ý thức cái gì, bàn tay nhỏ đang vẫy vẫy xe đẩy của Tống An Sơn, hì hì .
"Trẻ con quả thật hiếu động." Tống An Sơn mặn nhạt đáp một câu, liền đầu với Chúc Tiểu Cầm,
"Bên ngoài gió lớn, Thanh Bách còn nhỏ, thể ở lâu, mau mang thằng bé về nhà thôi."
"A?"
Chúc Tiểu Cầm vẻ mặt nghi hoặc.
Họ đây mới ?
Hơn nữa gió giữa hè đều mang theo nóng, cho dù thổi lâu một chút, cũng sẽ cảm lạnh.
Huống chi họ sở dĩ mang Tiểu Thanh Bách xuống lầu, chẳng là cho nó hóng gió tản nhiệt.
Thấy Chúc Tiểu Cầm hành động, mà phía là con nhà họ Đường như hổ rình mồi, Tống An Sơn âm thầm cắn răng, dứt khoát là tự xoay , trực tiếp ôm đứa trẻ nhỏ trong xe đẩy lên, cẩn thận che chở nó trong lòng.
" đưa nó về, bà nhất nhất sẽ mang xe lên ."
Khi ông lời , liền đầu cũng ngẩng, liền ôm Tiểu Thanh Bách vội vàng rời .
Chúc Tiểu Cầm hổ hai phụ nữ ăn mặc sang trọng mắt, lúng túng với họ một chút, liền nhanh chóng xách xe đẩy đuổi kịp Tống An Sơn.
Mắt thấy hai lập tức rời mắt, Đường Tuyết và Đường một cái, biểu cảm đều vô cùng kỳ quái.
Đường Tuyết càng nhịn lẩm bẩm.
"Ông Tống ? Chúng hồng thủy mãnh thú, thấy chúng liền chạy? Như là sợ chúng cướp con nhà ông ."
Mẹ Đường cũng chỉ cảm thấy thể hiểu .
Hơn nữa lời Đường Tuyết miêu tả cũng vô cùng chính xác.
Bộ dạng Tống An Sơn , chẳng chính là sợ họ sẽ cướp con ?
họ ngay cả cũng gặp qua đứa cháu trai của nhà ông .
Hơn nữa, các cô sẽ cướp con nhà ông ?
Lại con của .
"Nhìn bảo bối lắm, ai mà thế nào."
Mẹ Đường vô ngữ phàn nàn.
Đường Tuyết kéo tay bà: "Con thấy là bảo bối quá mức, xem cũng cho khác xem một cái."