[Thập Niên 70] Nàng Trí Thức Mang Thai Khiến Sĩ Quan Lạnh Lùng Quỳ Gối Cưng Chiều - Chương 433

Cập nhật lúc: 2025-09-24 16:07:10
Lượt xem: 53

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đường Quân Hạc trong việc chăm sóc trẻ con hình như sở trường đặc biệt, rõ ràng đây khi bế đứa trẻ đều vụng về, hiện tại thể chọc cho Thanh Bách khúc khích ngừng, cả sân đều là tiếng đùa của hai ba con.

Tống Chi và Đường họ trong phòng khách, từ xa cảnh hai cha con đuổi chơi đùa bên ngoài. Tống Chi vẻ mặt vi diệu.

Lại cũng thể thừa nhận, Đường Quân Hạc chăm sóc trẻ con quả thực một tài, Thanh Bách còn chút bài xích , hôm nay thiết với như .

Mẹ Đường thấy cảnh , vui mừng vô cùng. Ban đầu còn lo lắng, đứa trẻ sống chung với cha , sợ là chút xa lạ. Giờ xem , hóa lo lắng thừa .

Nhận về cháu nội, Đường và Đường Tuyết khuôn mặt đều hớn hở, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Tống Chi chú ý đến trạng thái của hai , bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện. “Có chuyện một chút.”

Mẹ Đường và Đường Tuyết nhận thấy cô vẻ nghiêm túc, vội vàng thu biểu cảm, ngay ngắn về phía cô .

“Thanh Bách hiện tại họ Tống, hy vọng thằng bé thể mãi mãi họ Tống.” Tống Chi hai , dừng một chút mới .

Đối với chuyện , thái độ của cô vô cùng kiên quyết, tuyệt đối thể nhượng bộ.

Điều cũng coi như là một hình phạt cho Đường Quân Hạc kiếp cho cô thấy con. Dù kiếp con trai nhất định theo họ cô.

Mẹ Đường và Đường Tuyết lời , vội vàng : “Đây là điều hiển nhiên, nó cứ mãi theo họ con, dù theo họ ai thì cũng là cháu nội của chúng .”

Hai đối với chuyện cũng bất cứ ý kiến gì.

Tống Chi một sinh hạ đứa trẻ, vốn chịu ít khổ, càng đừng còn nuôi đứa trẻ lớn đến như , càng là nhọc nhằn cay đắng.

Nhà họ tuy rằng coi trọng huyết mạch, nhưng cũng khai sáng.

Được lời của hai , Tống Chi liền cũng yên lòng. Cô đây vẫn luôn lo lắng, nhà họ Đường Thanh Bách là con trai của Đường Quân Hạc, sẽ giành lấy đứa trẻ.

Giờ xem , hóa lo lắng thừa .

“Chi Chi con yên tâm, nhà chúng cũng những quy tắc lằng nhằng đó, con và đứa trẻ dù họ gì, đều là nhà của chúng , hơn nữa con vất vả nhiều năm như , chúng chắc chắn sẽ đối gấp bội với hai con.”

Mẹ Đường kéo tay Tống Chi , từ cổ tay tháo một chiếc vòng ngọc phỉ thúy đeo tay Tống Chi.

“Mẹ, ? Cái con thể nhận.”

Tống Chi vội vàng tháo chiếc vòng tay xuống, định trả , nhưng Đường chịu nhận.

“Lẽ nào là chê đeo qua, nên chịu nhận ?”

Nói đến nước , Tống Chi tự nhiên là tiện từ chối, đành nhận lấy chiếc vòng tay.

“Không đáng giá tiền gì , con cứ yên tâm nhận.”

Mẹ Đường để cô yên tâm, .

Tống Chi khẽ mỉm , nhưng thật sự tin lời .

Chiếc vòng ngọc phỉ thúy bất kể là từ màu sắc chất liệu mà xem, đều là loại cực , chắc chắn giá trị hề thấp.

Tống Chi vẫn yên tâm nhận lấy, chỉ nghĩ chờ hôm nào cửa hàng trang sức xem, mua một món quà khác trả cho Đường.

________________________________________

Chuyện Đường Quân Hạc con, thoáng chốc truyền đến chỗ Đường Nhất Dã.

“Con nuôi nhà họ Tống thật sự là con của nó ?”

Nghe thư ký , Đường Nhất Dã khó nén sự ngạc nhiên, mở lời xác nhận một chút.

“Thiên chân vạn xác, đứa trẻ đó lớn lên giống hệt em trai ngài, hơn nữa phu nhân và cô cả đều đến, hỏi thiếu phu nhân, cô thừa nhận .”

Nghe , Đường Nhất Dã đổi bộ dạng nghiêm túc thường ngày, chút vui mừng cảm thán một câu.

“Giỏi thật, thằng nhóc .”

Tuy rằng kết hôn muộn, nhưng ai ngờ đứa trẻ lớn như .

Con nuôi nhà họ Tống , năm nay hình như 4 tuổi .

Nói đến, cũng nên xem.

Đường Nhất Dã lập tức bảo thư ký tra xét lịch trình một chút.

“Hôm nay lịch trình gì ?”

Thư ký lập tức hiểu ý đồ của , chút lúng túng .

“Hôm nay còn hai cuộc họp.”

Nghe , Đường Nhất Dã nhăn mày.

Cuộc họp thể vắng mặt, xem chuyện thăm cháu trai nhỏ chỉ thể lùi một chút.

Xử lý xong công việc, Đường Nhất Dã liền vội vã chạy đến Tống gia.

Vân Vũ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nang-tri-thuc-mang-thai-khien-si-quan-lanh-lung-quy-goi-cung-chieu/chuong-433.html.]

Anh đến lúc cả nhà đang ăn cơm.

Nhìn thấy hình ảnh hòa thuận vui vẻ mắt, Đường Nhất Dã trong lòng thở dài một tiếng, chút cảm khái.

Anh vì chức vị, mấy năm nay luôn bận rộn, với nhà cũng ít .

Anh lâu ăn một bữa cơm náo nhiệt như .

“Anh.”

Đường Quân Hạc dẫn đầu thấy , vội dậy chào hỏi.

Tống Chi cũng theo hô một tiếng .

Mẹ Đường thấy đến, cũng là kinh ngạc vui mừng vô cùng.

“Nhất Dã.”

buổi chiều mới bảo mang tin tức cho , ngờ nhanh như đến.

Đường Nhất Dã vẻ mặt hiền hòa đáp , lúc mới đưa mắt dừng nhóc đang cạnh bàn ăn vùi đầu ăn cơm.

“Thanh Bách, gọi .”

Tống Chi nhẹ nhàng kéo góc áo của con trai.

Thanh Bách còn nỡ buông đũa, nhưng cũng lời đầu gọi một tiếng.

“Cậu.”

Đường Nhất Dã tủm tỉm đáp .

lâu ở địa vị cao, mặc dù hiện giờ hạ cái giá xuống, nhưng vẫn một luồng khí thế của .

Hiện giờ đến, khí trong phòng còn nhẹ nhàng như ban đầu.

“Ăn cơm ? Không ăn thì xuống ăn chút .”

Tống An Sơn cũng lâu gặp Đường Nhất Dã, thấy còn chút lạ, dù Đường Nhất Dã công nhận là bận rộn, đây lúc ở trong đại viện, bận đến thường xuyên về nhà.

“Chưa ăn.”

Đường Nhất Dã trả lời, lễ phép cảm ơn với Tống An Sơn, mới thêm.

lát nữa còn việc, ăn cơm, chờ hôm nào đến.”

Nói , một nữa về phía nhóc bên cạnh Tống Chi, khẽ mỉm : “Hôm nay đến đây chủ yếu là đến thăm cháu trai nhỏ.”

Lúc cần Tống Chi nhắc nhở, Thanh Bách ngoan ngoãn buông đũa, mở to đôi mắt như hổ phách, tò mò đánh giá đàn ông mặt năm sáu phần giống Đường Quân Hạc .

Đường Nhất Dã cũng cẩn thận quan sát bé hai mắt, đó mới cảm thán : “Quả thật giống hệt Quân Hạc lúc nhỏ.”

Anh thấy Thanh Bách thật sự vui.

Thanh Bách hình như thích lắm.

Tuy rằng Đường Nhất Dã chuyện với bé, nhưng chỉ trả lời vì ngại lễ phép.

Tống Chi thấy sự lúng túng thể thấy rõ của con trai, cũng vô cùng bất lực.

khí thế của Đường Nhất Dã quả thật quá mạnh.

Đường Nhất Dã dường như cũng nhận điều .

Anh mang món quà nhờ thư ký lựa chọn buổi chiều, đưa tay Thanh Bách.

“Tặng cháu món quà nhỏ .”

Thanh Bách đưa tay nhận.

Mãi đến khi Tống Chi nhẹ nhàng đẩy nhẹ cánh tay nhỏ của bé, bé lúc mới đưa tay nhỏ nhận lấy món quà.

“Mau cảm ơn .” Tống Chi thấy bé cầm quà cũng gì, đành nhắc nhở một câu.

Thanh Bách sự ám chỉ của cô cảm ơn.

Đường Nhất Dã đối với đứa trẻ thế nào cũng thấy thích, bé như thể thấy Đường Quân Hạc lúc nhỏ.

Chỉ tiếc hôm nay còn công vụ bận, cách nào ở lâu.

là đứa trẻ ngoan, đến thăm cháu.” Anh hiền lành lời tạm biệt với Thanh Bách, chào hỏi với những khác, đó liền vội vã rời .

 

 

 

 

Loading...