[Thập Niên 70] Nàng Trí Thức Mang Thai Khiến Sĩ Quan Lạnh Lùng Quỳ Gối Cưng Chiều - Chương 440
Cập nhật lúc: 2025-09-24 16:07:17
Lượt xem: 38
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày nhà trẻ.
Tống Thanh Bách và Chúc Tiểu Cầm lên xe liền bắt đầu , đến cuối cùng còn ôm òa.
Tống Chi lái xe, tiếng từ ghế truyền đến, bất đắc dĩ mím môi. Đây là học, như sinh ly tử biệt ?
Ban đầu, hôm nay định cho Chúc Tiểu Cầm cùng, nhưng Chúc Tiểu Cầm chịu, kết quả lên xe liền vì xa Tống Thanh Bách mà nhịn thút thít, kéo theo cảm xúc của Tống Thanh Bách, thế là liền cảnh tượng .
Chúc Tiểu Cầm nuôi Tống Thanh Bách từ nhỏ đến lớn, trong lòng cô, Tống Thanh Bách giống như con ruột của . Nghĩ đến xa đứa trẻ, cô liền chịu nổi.
"Đừng nữa, đứa trẻ lớn luôn học, hơn nữa Thanh Bách ngoan như , nhất định sẽ thích nghi ."
Ngồi ở một bên, Tống An Sơn cũng cạn lời, đành kiên nhẫn khuyên nhủ.
Nghe thấy lời , Chúc Tiểu Cầm hít hít mũi, cố nén đến hai giây, bật .
Đạo lý cô đều hiểu, nhưng cô chính là đành lòng.
Tống An Sơn nhíu chặt mày, định tiếp tục khuyên, phía liền truyền đến giọng Tống Chi: "Thôi, cứ để họ trút hết , bố, bố cũng đừng gì."
Nói xong, cô liếc hai . "Lát nữa đến trường, ."
Dứt lời, cô mặc kệ hai thấy , đột nhiên tăng tốc độ xe. Không lâu , liền đến cổng nhà trẻ bồi dưỡng nhân tài.
"Được , đến nơi, xuống xe."
Tống Chi đạp phanh, thở một thật mạnh, về phía hai ở ghế .
Chúc Tiểu Cầm và Tống Thanh Bách suốt cả đoạn đường, giờ tiếng, chỉ là mắt đỏ hoe dựa nức nở nhỏ.
Tống Chi , miệng Tống Thanh Bách mím , nước mắt sắp trào , Tống Chi đưa tay , dùng khăn giấy lau sạch nước mắt ở khóe mắt bé.
"Thanh Bách là tiểu nam tử hán ?" Cô nhẹ nhàng hỏi.
Tống Thanh Bách hề nghĩ ngợi liền gật đầu.
"Nếu là tiểu nam tử hán, thể . Chỉ là học thôi, tin rằng Thanh Bách nhất định , đúng ?"
" con xa , ông nội và cô Chúc."
Vừa lời , Tống Thanh Bách chút do dự, nỡ Tống Chi.
"Sao xa ? Con ban ngày ở nhà trẻ cùng cô giáo và các bạn nhỏ chơi, chờ đến chiều sẽ đến đón con về nhà." Tống Chi xoa xoa đầu nhỏ của bé.
"Buổi chiều là thể về nhà ?" Tống Thanh Bách ngây thơ hỏi.
"Đương nhiên." Tống Chi vô cùng khẳng định gật đầu, "Đến lúc đó sẽ là đầu tiên đến đón con, ?"
"Được! Vậy con học đây, nhất định đến đón con đầu tiên đấy."
Trẻ con dễ dỗ, Tống Chi chỉ vài câu dỗ Tống Thanh Bách ngoan ngoãn.
Cậu bé đeo chiếc cặp sách nhỏ Tống Chi chuẩn cho, hùng dũng oai vệ xuống xe, bộ dáng như sắp chiến trường , khiến Tống Chi cũng bật thành tiếng.
Chúc Tiểu Cầm mắt đỏ hoe, lon ton theo phía , vẻ ngây thơ của Tống Thanh Bách, trong mắt đầy vẻ nỡ và lo lắng.
Cổng nhà trẻ hai cô giáo đang , chào đón các bạn nhỏ nhập học.
Một trong đó thấy Tống Chi tới, vội vàng đón lên, rạng rỡ chào hỏi họ.
"Đây là bảo bối nhà cô Tống , lớn lên thật trai."
Vân Vũ
Cô giáo đó vẻ ngoài của Tống Thanh Bách kinh ngạc. Cậu bé sạch sẽ, trắng trẻo, giống như một con búp bê sứ đáng yêu, vô cùng dễ mến. Cậu bé ăn mặc cũng bảnh, một bộ đồ thể thao thời trang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nang-tri-thuc-mang-thai-khien-si-quan-lanh-lung-quy-goi-cung-chieu/chuong-440.html.]
Cô giáo đó cảm thán hai tiếng, âm thầm liếc Tống Chi một cái, liền cảm thấy tất cả đều bình thường. Dù Tống Chi cũng xinh như , con trai của cô thể .
"Vâng, tiếp theo nhờ cậy các cô."
Tống Chi gật đầu, liền giao tay nhỏ của Tống Thanh Bách tay cô giáo.
"Thanh Bách, đây là cô giáo Đường, con ngoan ngoãn theo cô giáo Đường học nhé, chờ chiều tan học, sẽ đến đón con."
Tống Chi xổm xuống, giới thiệu cho Tống Thanh Bách. Hai con mới nãy xe chuyện xong . Cho nên Tống Chi hiện tại thuyết phục Tống Thanh Bách cũng tốn sức.
Tống Thanh Bách ngoan ngoãn gật đầu, liền lặng lẽ bên cạnh cô giáo Đường. Cậu bé còn thích cô giáo . Trên cô một mùi kẹo ngọt ngào thơm.
Cô giáo Đường ngờ đứa trẻ ngoan như , nhất thời chút kinh ngạc. Thông thường ngày đầu tiên đến nhà trẻ, trẻ con luôn nháo một trận.
Tống Chi thấy bộ dáng của cô, bất đắc dĩ : "Vừa xe ."
Nghe , cô giáo Đường kỹ Tống Thanh Bách một chút, quả nhiên thấy hốc mắt bé đỏ hoe, hiển nhiên mới lâu. Tuy nhiên nãy cô vẻ ngoài tinh xảo của kinh ngạc, nhất thời chú ý điểm .
"Đây là bình thường, các bạn nhỏ rời xa lớn, luôn sẽ chút quen, nhưng mà cô Thanh Bách yên tâm, chúng nhất định sẽ chăm sóc cho bé."
Tống Chi ừ một tiếng, cảm ơn cô giáo.
Cô giáo Đường chút ngượng ngùng : "Đây đều là việc chúng nên ."
Nói , cô xổm xuống, lấy từ trong túi một viên kẹo nhỏ, đưa lòng bàn tay Tống Thanh Bách, : "Tặng con quà khai giảng nhỏ, Thanh Bách giờ theo cô cùng gặp các bạn nhỏ khác ?"
Tống Thanh Bách mừng rỡ nhận lấy viên kẹo, cô giáo dịu dàng nhất định kẹo, đó gật đầu.
Cô giáo Đường nắm tay nhỏ của Tống Thanh Bách, gật đầu với Tống Chi, lúc mới kéo bé, dỗ dành trong trường.
Chúc Tiểu Cầm thấy cảnh , cuối cùng cũng nhịn , mắt đỏ hoe chạy tới bên .
mà đợi cô gì, Tống Chi cản .
"Cô Chúc, cô đừng gây thêm phiền phức, Thanh Bách lớn nên học."
Lời khiến sự nỡ của Chúc Tiểu Cầm suýt bật khỏi miệng, nghẹn trong cổ họng. Cô chỉ đành lặng lẽ cô giáo đưa Tống Thanh Bách trường học.
________________________________________
Nhìn theo bóng dáng cô giáo và Tống Thanh Bách biến mất, Tống Chi thu hồi ánh mắt, hít một thật sâu, với Tống An Sơn và Chúc Tiểu Cầm: "Được , chúng về nhà thôi."
Lúc đầu , mắt cô cũng chút đỏ. Cô thật cũng nỡ. đứa trẻ cuối cùng cũng lớn lên.
" ở đây xem một chút, cứ về ." Chúc Tiểu Cầm về.
"Cô ở đây xem cái gì chứ? Nhanh về nhà , chờ đến lúc tan học đến." Tống An Sơn sa sầm mặt, bất đắc dĩ với cô.
Chúc Tiểu Cầm tủi cúi đầu, cuối cùng vẫn lưu luyến từng bước theo Tống An Sơn và Tống Chi rời .
Lên xe xong, Chúc Tiểu Cầm vẫn luôn đau lòng lau nước mắt, trong miệng lẩm bẩm, chỉ sợ Tống Thanh Bách ở trường học thích nghi .
Tống Chi một bên lái xe, một bên còn cô lảm nhảm, chỉ cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Sao cô chứng lo âu xa cách còn nặng hơn cả ruột như cô?
Tống Chi trong lòng hiểu rõ, Chúc Tiểu Cầm thật lòng thương đứa trẻ, nên cũng dám gì.