[Thập Niên 70] Nàng Trí Thức Mang Thai Khiến Sĩ Quan Lạnh Lùng Quỳ Gối Cưng Chiều - Chương 443
Cập nhật lúc: 2025-09-24 16:07:20
Lượt xem: 35
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
3 giờ rưỡi, Chúc Tiểu Cầm đúng hẹn xuất hiện ở ngoài phòng việc của Tống Chi.
"Chi Chi, hôm nay cùng con đón Thanh Bách nhé."
Nghe , Tống Chi ngẩng đầu, nhéo nhéo giữa lông mày, lướt qua đồng hồ tay, đó gật đầu.
Lần , các cô sớm hơn một chút.
ngoài cổng nhà trẻ vẫn chật kín các vị phụ đến đón con.
Bóng Tống Thanh Bách xuất hiện, mắt Chúc Tiểu Cầm sáng lên.
"Cô Chúc, !"
Tống Thanh Bách vui mừng chạy như bay về phía hai .
Chúc Tiểu Cầm và Tống Chi mỗi nắm một tay bé, dẫn về phía xe.
Tống Chi cúi mắt gương mặt đầy nụ của Tống Thanh Bách, dịu dàng hỏi: "Hôm nay ở trường chuyện gì thú vị ? Có kết bạn mới ?"
"Đương nhiên là , hôm nay con chỉ quen một bạn mới, mà còn một cô giáo mới nữa."
Tống Thanh Bách lập tức mở máy hát, thao thao bất tuyệt kể những chuyện xảy ở trường.
"Cô giáo mới cũng họ Tống, là bảo chúng con gọi cô là cô giáo Tiểu Tống, còn con là bạn học Tiểu Tống, hắc hắc hắc..."
Nói đến đây, Tống Thanh Bách nhịn mà khúc khích.
Tống Chi tuy hiểu điểm của bé, nhưng vẫn tiếng của lây nhiễm, cũng theo.
Chúc Tiểu Cầm thì càng khỏi , chỉ cần thấy Tống Thanh Bách vui vẻ là cô cũng vui theo.
Tống Thanh Bách về, Chúc Tiểu Cầm cả liền như hồi hồn.
Cảnh tượng lọt mắt Tống Chi và Tống An Sơn, hai một cái, đều thấy sự bất đắc dĩ sâu sắc trong mắt đối phương.
________________________________________
Buổi tối lúc ăn cơm.
Tống Chi Chúc Tiểu Cầm dồn hết sự chú ý lên Tống Thanh Bách, cuối cùng cũng mở lời: "Cô Chúc, chuyện hỏi ý nguyện của cô."
Nghe giọng Tống Chi nghiêm túc, Chúc Tiểu Cầm trong lòng nhất thời căng thẳng. Cô hoảng hốt, tay cầm đũa đều run lên một chút.
"Chuyện, chuyện gì ?" Chúc Tiểu Cầm cố tỏ bình tĩnh hỏi, nhưng lo lắng mà luôn xoa tay.
Bây giờ Thanh Bách học, cần bảo mẫu nữa, cô cảm thấy Tống Chi tám phần là rời khỏi nhà họ Tống. cô ở đây nhiều năm như , sớm coi đây là ngôi nhà thứ hai của . Cô nuôi Thanh Bách từ nhỏ đến lớn, một mối liên kết sâu sắc.
Giờ bé chỉ là học, cô nhớ nhung đến thế. Nghĩ đến rời , e rằng sẽ cơ hội gặp Tống Thanh Bách, Chúc Tiểu Cầm trong lòng liền khó chịu.
Hơn nữa còn Tống An Sơn...
Chúc Tiểu Cầm lén lút liếc về phía Tống An Sơn, trong mắt sự nỡ gần như trào ngoài.
Mà Tống Chi đương nhiên cũng nhận sự bất thường của Chúc Tiểu Cầm. Cô nghi ngờ nhíu mày.
"Cô ?"
"À? Không ." Chúc Tiểu Cầm hồn, theo bản năng đưa tay dụi mắt, chỉ : "Không cẩn thận ớt bay mắt."
Tống Chi chỉ là kỳ quái cô . Cô nhớ Chúc Tiểu Cầm căn bản ăn ớt mà?
Chúc Tiểu Cầm hít sâu một , đè nén những cảm xúc cuộn trào đó xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nang-tri-thuc-mang-thai-khien-si-quan-lanh-lung-quy-goi-cung-chieu/chuong-443.html.]
"Chi Chi, con chuyện gì cứ thẳng . bây giờ Thanh Bách học, cũng lý do gì để ở . Chỉ là Thanh Bách là do nuôi lớn, thật sự nỡ xa bé. Cho nên con thể cho một chút thời gian, ở một tháng nữa thôi ?"
Nói đến đây, cô ngẩng đầu về phía Tống Chi, thấy cô nhíu mày, vội vàng .
"Không, nửa tháng. Chỉ nửa tháng thôi, nửa tháng nhất định sẽ tự giác rời ."
Nói xong, cô dùng ánh mắt cầu xin Tống Chi. "Được ?"
Tống Chi xong những lời của cô , mặt đều tối sầm. Cái gì với cái gì ?
Mà dáng vẻ của cô, một nữa khiến Chúc Tiểu Cầm hiểu lầm. Cô chỉ nghĩ yêu cầu của quá đáng, khiến Tống Chi phiền chán. Cô bóp chặt lòng bàn tay, hốc mắt đỏ hơn lúc nãy mấy phần, một giọt nước mắt lăn lộn trong khóe mắt, sắp rơi xuống.
Tống Chi vội : "Cô Chúc hiểu lầm , con ý cô rời . Con chỉ , Thanh Bách bây giờ học, cô cứ ở trong nhà cũng việc gì . Cho nên con hỏi cô nguyện ý cùng con đến khách sạn ?"
Chúc Tiểu Cầm chỉ thấy nửa câu đầu của cô, trong mắt tràn đầy sự cô đơn, chỉ cảm thấy tất cả đều như nghĩ. Mãi cho đến khi thấy câu tiếp theo.
Cô mới mở to mắt, dùng ngón tay chỉ , thể tin hỏi: "Con bảo cùng con đến khách sạn ?"
________________________________________
Tống Chi giao những mảng kinh doanh khác cho Tống An Sơn, còn thì quản lý mảng khách sạn.
Nghe , Tống Chi vô cùng khẳng định gật đầu, dò hỏi ý nguyện của cô . "Cô nguyện ý ?"
Chúc Tiểu Cầm liên tục xua tay: " thể , cái gì cũng , học vấn học vấn, đầu óc đầu óc, ."
Cô vẫn sự tự hiểu . Tống Chi mở khách sạn, cô cũng nhiều . Từ trang trí đến phục vụ, nơi nào cũng toát lên sự cao cấp, sang trọng. Không là nơi mà một như cô thể đến .
Chúc Tiểu Cầm cũng phiền Tống Chi.
"Cô thể từ từ học với con, ai sinh cả, đều là từ từ học ?"
Phản ứng của Chúc Tiểu Cầm cũng trong dự đoán của Tống Chi, cô nhẹ nhàng khuyên nhủ.
"Đến lúc đó cô theo con đến khách sạn học tập, còn việc nhà, con sẽ thuê một bảo mẫu khác, giao việc vặt trong nhà cho cô ." Tống Chi suy tính việc đó.
Ai ngờ Chúc Tiểu Cầm thấy lời , càng .
"Không , , những việc khác , nhưng việc chăm sóc nhà cửa khác thể bằng ." Chúc Tiểu Cầm vẫy tay, cả khuôn mặt đều tràn ngập sự từ chối. "Chi Chi, cứ để ở , mấy năm nay chăm sóc nhà cửa cũng coi như ." Cô dám quá chắc chắn.
"Những công nghệ cao ở khách sạn của con, căn bản cũng hiểu, cảm thấy bảo mẫu là nhất."
Chúc Tiểu Cầm gì theo đuổi lớn lao. Tuy ngay từ đầu vẫn luôn bám lấy giàu , phu nhân nhà giàu, rời khỏi vùng quê lạc hậu.
khi nhà họ Tống, cô liền dần dần ý tưởng nữa. Người nhà họ Tống đối xử với cô .
"Không thì thể từ từ học."
Lần , là Tống An Sơn mở lời. "Con cũng thể bảo mẫu cả đời, học thêm một chút đồ vật đối với con mà , cũng là một chuyện . Đã cơ hội học, thì đừng bỏ lỡ." Tống An Sơn khuyên nhủ.
Chúc Tiểu Cầm thì há miệng, cúi đầu tay , cũng lọt lời Tống An Sơn .
Mà Tống Chi bộ dạng của cô , liền đoán cô vẫn rời khỏi nhà. Cô bất đắc dĩ thở dài, cũng ép buộc. Chúc Tiểu Cầm tuổi cũng nhỏ, bôn ba cũng bình thường.
Để tránh cho cô nghĩ nhiều, nghĩ rằng nhà thật sự đuổi , Tống Chi đành . "Nếu cô , cứ ở trong nhà, mỗi ngày đưa đón Thanh Bách học cũng ."
Vân Vũ