Lận Tông Kỳ khỏi, Lương Tố Nhã ở cách vách và Mã Tiểu Hồng ở dãy nhà liền chạy sang. Gương mặt hai mong chờ căng thẳng.
Lương Tố Nhã hỏi ngay: "Em xem, là vì chuyện đó ?"
Cô cũng ngốc, nếu lãnh đạo tiếp thu ý kiến thì chắc sẽ chẳng động tĩnh gì lớn. Giờ ầm ĩ thế , chứng tỏ cấp coi trọng.
Chử Hi dám khẳng định, chỉ : "Cứ chờ xem ."
Chờ mãi đến chạng vạng tối Lận Tông Kỳ mới về. Hôm nay về muộn hơn khi nhiều, trời tối đen. Người ướt sũng, lấm lem bùn với đất.
Anh Chử Hi bằng ánh mắt phức tạp, chẳng buồn phòng mà thẳng vòi nước để xối bùn giày và quần.
Chử Hi ôm con ở cửa , cái liếc mắt của cho chột , hiểu ý gì.
"Sao thế?" Cô rụt rè hỏi một câu.
Lận Tông Kỳ tiếng vợ, đầu , ánh mắt vẫn đầy phức tạp. Anh gì, mím môi lắc đầu với cô. Rửa sạch xong, xắn ống quần, cởi giày chân trần nhà.
Chử Hi định xoay lấy dép cho thì Lận Tông Kỳ ngăn : "Không , đừng để ướt dép."
"..."
Chử Hi chẳng hiểu đang nghĩ gì. Trông như đang giận, mà như giận. Cô đoán chắc thái độ của , nhưng trong lòng thừa chuyện chắc chắn liên quan đến lá thư .
"Ăn cơm ."
"Ừ."
Bữa tối vẫn là món cá phi lê sốt ớt, cô còn thả thêm một ít miến từ bột khoai lang. Sợi miến trong veo, dai dai sần sật ngon, giống loại bán ở các quán ăn vặt cổng trường đại học. Món Lận Tông Kỳ ăn bao giờ, vị chua chua cay cay, tê tê đầu lưỡi. Ăn xong một bữa cơm, nỗi buồn bực cả ngày của cũng tan bảy tám phần.
Tuy nhiên, đến tối khi vệ sinh cá nhân xong xuôi, hai vợ chồng giường, Lận Tông Kỳ vẫn chút ấm ức :
"Lần em thế nữa. Dù gì thì đó cũng thông báo cho một tiếng. Hôm nay lãnh đạo gọi lên phát biểu, ớ chẳng chữ nào."
Đương nhiên, hổ chỉ , còn cả Chương Thành Ngọc và Hàn Hữu Thụ. Ba đực như phỗng, tất cả đều chằm chằm, mà quen gì cho cam, ngượng chín cả mặt.
Ban đầu khi lãnh đạo lá thư , trong lòng còn thầm nghĩ: Vợ nhà ai mà giác ngộ tư tưởng cao thế nhỉ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nhat-ky-duoc-nuong-chieu/chuong-104.html.]
Ai ngờ cuối cùng là vợ .
"..."
Chử Hi ngờ xảy tình huống như , quả thực là... hổ thật. Cô vội vươn tay ôm chặt lấy , nũng:
"Ây da, em chẳng sợ lãnh đạo để tâm thì cũng mất mặt lây ? Em nghĩ dùng danh nghĩa tập thể vợ quân nhân thư thì an hơn. Anh đừng buồn, về em gì chắc chắn sẽ với ."
"Với , em cũng là vì thương mà. Mỗi sáng dậy sớm xách nước, thời gian đó để ngủ thêm một chút hơn ?"
"Chúng là vợ chồng." Lận Tông Kỳ nghiêm túc .
Chử Hi ngoan ngoãn nhận sai: " đúng đúng, chúng là vợ chồng."
"Dù là chuyện , cũng cùng gánh vác." Anh bổ sung thêm.
" , lý."
Sợ tin, Chử Hi ngẩng đầu bằng ánh mắt chân thành nhất thể, cứ như chỉ thiếu nước giơ tay thề độc.
Lận Tông Kỳ thấy thái độ nhận của vợ nên cũng buông tha, liếc cô một cái khẽ "Ừ" một tiếng. Sau đó mới kể chuyện sáng nay: "Lãnh đạo còn khen các em đấy. Nói các em , thiện lương, thông minh, thiết thực, chia sẻ nỗi lo với quân đội, xứng đáng là vợ bộ đội kiểu mẫu."
Chử Hi xong toét miệng : "Thật á?"
Rồi như nhớ gì đó, cô tò mò hỏi: "Sáng nay lên thật sự câu nào ?"
Cơ hội thế, đường khen vợ lấy hai câu chứ?
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
"..."
là chuyện hỏi, hỏi chỗ đau.
Lận Tông Kỳ bực lườm cô một cái, thấy cô vẫn đầy mong chờ, im lặng một chút thu hồi tầm mắt: "Ngủ!"
Nói xong nhắm tịt mắt . Mặc cho Chử Hi lay lắc thế nào, cũng quyết mở mắt, hại Chử Hi tức nhổ trộm một sợi lông nách của . Tiếc là dù đau đến nghiến răng, Lận Tông Kỳ vẫn giả c.h.ế.t tỉnh. Chử Hi cũng chịu thua, đành ấm ức ngủ.