Chử Hi mỉm đàn ông trung niên mặt, lời lẽ sắc bén, đ.ấ.m xoa.
Ý tứ của cô rõ ràng: cô đến đây vì tin tưởng chất lượng và mối quan hệ quen , nhưng nghĩa là cô chấp nhận ép giá. Nếu họ định bán giá cao, cô thà chọn bông sợi còn hơn tốn công sức và chi phí vận chuyển đường xa để mua len lông cừu đắt đỏ. Dù cô cũng quân đội chống lưng, việc tìm đối tác khác chẳng vấn đề lớn.
Chủ nhiệm Diệp xong trầm ngâm đáp. Ông cũng cái khó của . Khách hàng chính của nhà máy bấy lâu nay là xưởng dệt áo len ở tỉnh lỵ, nhưng lãnh đạo bên đó ăn hiệu quả, nhà máy sống lay lắt bao năm nay nhờ sự khan hiếm của thị trường áo len.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Vì thế, ông luôn đau đáu tìm cách phát triển nhà máy. Lần Vương Tiểu Bình hợp tác, là vợ quân nhân từ miền Nam, ông linh cảm cơ hội đến.
So với các nhà máy lớn chuyên sản xuất vải , nỉ, xưởng gia công len sợi của họ luôn hạn chế đầu . Giờ gặp khách hàng lớn, sẵn cả trăm nhân công, quy mô chẳng kém gì xưởng dệt tỉnh lỵ. Điều đó đồng nghĩa với việc nhà máy thể mua sắm máy móc hơn, tuyển thêm công nhân.
Chỉ là khi thấy Chử Hi và Lương Tố Nhã còn trẻ, trông vẻ va vấp nhiều, ông nảy sinh ý định ép giá để kiếm chút lợi cho nhà máy. Giá ông đưa thực chất cũng đắt, ngang bằng giá bỏ sỉ cho Cung tiêu xã huyện, cũng coi như là giá hữu nghị . Chử Hi hài lòng, cô kiếm thêm chút lợi nhuận cho các chị em.
Chủ nhiệm Diệp kịp mở miệng thì Vương Tiểu Bình bên cạnh lên tiếng bênh vực: "Chủ nhiệm Diệp, thế. Đây là em gái , chồng cô là quân nhân, những hợp tác với chúng cũng đều là vợ quân nhân cả. Người lặn lội đường xa đến đây là nể tình quen, chứ tưởng em gái tìm chỗ khác chắc?"
"Đừng là giá ngang bằng xưởng lớn tỉnh, kể cả rẻ hơn chút đỉnh cũng là hợp tình hợp lý."
Chủ nhiệm Diệp trừng mắt: "Cô nhẹ nhàng quá nhỉ? Đột nhiên tăng sản lượng lớn như thế, nhà máy tuyển thêm , nhập thêm nguyên liệu, chẳng lẽ tốn tiền?"
Chử Hi , chớp cơ hội bồi thêm: "Chủ nhiệm Diệp, qua mới toại lòng . Chúng xác định hợp tác lâu dài mà. Anh cũng đừng thiên vị quá. Do giao thông trắc trở nên miền Nam hầu như áo len lông cừu bán, trong khi mùa đông trong đó lạnh buốt xương. Sắp tới chúng sẽ hợp tác với xưởng may mặc tỉnh, thông qua kênh phân phối của họ để đưa hàng các Cung tiêu xã thành phố lớn miền Nam. Thị trường rộng lớn như , lượng hàng nhập về sẽ chỉ tăng chứ giảm."
"Hơn nữa theo , ở miền Bắc chỉ mỗi nhà máy của các sản xuất len sợi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nhat-ky-duoc-nuong-chieu/chuong-123.html.]
Lời của Chử Hi đ.á.n.h trúng tim đen, Chủ nhiệm Diệp dám cao nữa. Ông thầm mắng cô gái trẻ ghê gớm thật, một chút thiệt thòi cũng chịu nhận. "Được , sẽ bàn bạc với xưởng trưởng. Các cô cứ về nghỉ ngơi, chiều sẽ câu trả lời."
Rồi ông sang Vương Tiểu Bình: "Cô đưa họ ăn cơm ở tiệm cơm quốc doanh, ghi nợ sổ nhà máy."
Chử Hi , chuyện coi như xong tám chín phần.
Rời khỏi nhà máy một đoạn, Lương Tố Nhã mới dám thở phào nhẹ nhõm, vỗ n.g.ự.c thùm thụp, mắt sáng rực Chử Hi: "Em giỏi thật đấy, mồm mép tép nhảy. Vừa nãy chị còn định chấp nhận giá của ông , ngờ em cứng rắn thế."
Vương Tiểu Bình lớn: "Chủ nhiệm Diệp nhà chị xưa nay nổi tiếng keo kiệt, kế toán, ai xin tiền ông cứ như xin m.á.u . Sau xưởng trưởng ngứa mắt mới đẩy lên chủ nhiệm quản sự."
Ba cùng phá lên.
"Cảm ơn chị Vương nhiều lắm." Chử Hi lời cảm ơn chân thành.
Vương Tiểu Bình xua tay: "Có gì , em gửi cho chị bao nhiêu đồ ngon thế mà."
Ăn trưa xong, Chử Hi và Lương Tố Nhã về nhà nghỉ chợp mắt một lát. Con gái nhỏ theo bôn ba nhưng ngoan, hề quấy , còn tò mò ngó khắp nơi.
Chiều , Chủ nhiệm Diệp dẫn thẳng hai đến văn phòng xưởng trưởng, nơi vài vị lãnh đạo đang chờ sẵn.