Không Chủ nhiệm Diệp gì mà các lãnh đạo hề đề cập đến chuyện giá cả, chỉ tập trung hỏi về kế hoạch sắp tới: nhân công định , xưởng may đối tác là ai, giải quyết vấn đề vận chuyển thế nào...
Khi Chử Hi trình bày việc hợp tác với xưởng may tỉnh danh nghĩa quân đội, các lãnh đạo mới thực sự yên tâm, đây là mối ăn lâu dài.
"Về vận chuyển, chúng tính toán kỹ. Chúng sẽ thuê xe của xưởng vận tải huyện, hai tháng lên lấy hàng một . Sau khi tay nghề các chị em thạo hơn, lẽ mỗi tháng một chuyến. Vì nhà máy các cần tăng năng suất, nếu e là đủ hàng cho chúng ."
Xưởng trưởng tít mắt: "Cô cứ yên tâm, các cô cần bao nhiêu, chúng lo đủ bấy nhiêu."
Thỏa thuận xong xuôi, Chử Hi nóng lòng trở về. Trước khi , cô nhờ phu nhân Sư trưởng Lưu mở lớp tập huấn đan lát cho các chị em ở nhà. Cô định bụng về sẽ chọn những khéo tay nhất để dạy các mẫu đan mới lạ, tạo nên nét đặc sắc riêng cho sản phẩm.
Lãnh đạo nhà máy thậm chí còn giục Chử Hi về sớm để mau chóng nhập hàng. Trước khi , Chủ nhiệm Diệp còn lấy từ kho một ít len loại đưa cho Chử Hi mẫu: "Toàn là hàng đấy. Đang mùa thấp điểm, xưởng tỉnh ít đặt hàng, máy móc của họ cũ kỹ hỏng hóc nên đan cũng chẳng nhanh hơn thủ công là bao."
Chử Hi và Lương Tố Nhã về thẳng đơn vị mà tàu lên tỉnh lỵ, nghỉ một đêm hôm cầm thư giới thiệu của Sư trưởng Lưu đến xưởng may mặc lớn nhất tỉnh.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Nhờ sự sắp xếp của quân đội, họ đón tiếp trọng thị tại phòng xưởng trưởng với sự tham gia của hơn chục vị lãnh đạo.
Chử Hi trịnh trọng đưa thư giới thiệu và bản kế hoạch chi tiết. Trong đó, cô trình bày rõ ràng về nguồn cung, chi phí, quy mô, cách thức quản lý và định hướng phát triển của "đại công xưởng" vợ quân nhân. Cô cũng khẳng định tuy quân đội hậu thuẫn nhưng tuyệt đối chiếm lợi của xưởng may.
"Vì đan thủ công nên giá thành của chúng thấp hơn máy móc nhiều. Hơn nữa, chúng thể linh hoạt đổi mẫu mã. Áo len lông cừu chỉ giữ ấm mùa đông mà còn loại mặc mùa hè thoáng mát."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nhat-ky-duoc-nuong-chieu/chuong-124.html.]
Kết quả tất nhiên là hợp tác vui vẻ. Thực , chỉ cần sự hiện diện của Chử Hi và lá thư giới thiệu cũng đủ để họ đồng ý, nhưng bản kế hoạch chi tiết và tầm của cô khiến họ thực sự mong chờ thành quả của sự hợp tác .
Chuyến kéo dài suốt nửa tháng. Xong việc, Chử Hi và Lương Tố Nhã vội về ngay mà tranh thủ mua quà. Chử Hi mua giày cho Lận Tông Kỳ, kẹp tóc cho Mã Tiểu Hồng và Chu Vân, khăn lụa biếu phu nhân Sư trưởng Lưu, dây buộc tóc cho con gái và đặc biệt là một chiếc đồng hồ đeo tay cho chính .
Lương Tố Nhã chiếc đồng hồ giá 120 đồng mà mắt tròn mắt dẹt, hiểu Chử Hi dám tiêu hoang thế.
Thực Chử Hi mua đồng hồ từ lâu. Sống mà giờ giấc khiến cô khó chịu. Cô tích cóp hai phiếu mua đồng hồ: một từ sính lễ nhà họ Lận (do Lận chuyển từ của hồi môn sang vì nhà dùng đến), một là nhờ rể đổi hộ từ khi cô theo quân.
Cô vốn định mua cho cả hai vợ chồng, nhưng giá đồng hồ đắt quá, loại xịn nhập khẩu Thụy Sĩ, hàng rẻ tiền. Do dự mãi, cô quyết định chỉ mua cho , đợi dư dả sẽ mua cho Lận Tông Kỳ . Dù ở trong quân đội, giờ giấc sinh hoạt theo kẻng, nhu cầu dùng đồng hồ cũng cấp thiết bằng cô.
Lương Tố Nhã thèm chiếc đồng hồ đến mất ngủ, sáng sớm hôm lay Chử Hi dậy mượn phiếu và vay tiền để mua một chiếc cho bằng bạn bằng bè. Thế là hai bà vợ "phá gia chi tử" tiêu sạch tiền mới hể hả về.
Về đến huyện, Lương Tố Nhã rụt rè hỏi: "Em về định với chồng chuyện mua đồng hồ ?" Cô sợ chồng sẽ cằn nhằn.
Chử Hi im lặng cô một cái, Lương Tố Nhã hiểu ngay: Chử Hi định giấu nhẹm !
Chử Hi thừa hiểu tính Lận Tông Kỳ. Anh keo kiệt quen thói, tiền mua thức ăn bụng thì tiếc, chứ bỏ cả đống tiền mua cái đồng hồ "vô dụng" thì chắc xót đến mất ăn mất ngủ. Lần cô mới chỉ nhắc đến chuyện mua đài radio mà trằn trọc cả đêm, sáng phản đối ngay lập tức. Tốt nhất là "tiền trảm hậu tấu", giấu lúc nào lúc .