Thập niên 70: Nhật Ký Được Nuông Chiều - Chương 127

Cập nhật lúc: 2025-12-22 07:12:25
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chử Hi tủm tỉm đàn ông trung niên mặt, lời lẽ sắc bén.

 

Ý tứ trong lời của cô rõ ràng. Sở dĩ cô đến đây bàn chuyện hợp tác, chủ yếu vẫn là vì quen thuộc với nhà máy của họ, họ sản xuất len , và cũng " thì hơn". nếu họ định dùng cái giá cao hơn dự kiến để bán cho cô, cô thà chọn len bông chứ quyết chịu hợp tác. Đối với các cô, cùng lắm là tốn chút thời gian tìm đối tác khác, nhưng các cô quân đội chống lưng, đây chẳng vấn đề lớn. Đặc biệt là giao thông xa xôi thế , các cô còn gánh thêm chi phí vận chuyển đắt đỏ.

 

Chủ nhiệm Diệp đối diện xong thì im lặng, chìm trầm tư. Cũng trách ông nâng giá một chút, đối tác chính của nhà máy họ bấy lâu nay là xưởng dệt áo len ở tỉnh lỵ. Hợp tác bao năm nay, ông thừa lãnh đạo bên đó đầu óc kinh doanh cũng chẳng , bao năm nhà máy vẫn chẳng khởi sắc gì, nếu nhờ mặt hàng áo len lông cừu khan hiếm thị trường thì chẳng duy trì đến tận bây giờ.

 

Cho nên ông vẫn luôn đau đáu tìm cách phát triển nhà máy. Lần Vương Tiểu Bình tìm họ hợp tác, là vợ quân nhân từ phương Nam, trong lòng ông linh cảm cơ hội đến .

 

So với các nhà máy lớn nhu cầu cao về vải nỉ, xưởng sản xuất len sợi của họ luôn hạn chế đầu . Giờ gặp khách hàng lớn, sẵn cả hơn trăm nhân công, quy mô so với xưởng dệt tỉnh cũng chẳng kém cạnh gì. Điều đó đồng nghĩa với việc nhà máy của họ thể mua sắm máy móc hơn, tuyển thêm nhiều công nhân hơn.

 

Chỉ là khi thấy Chử Hi và Lương Tố Nhã còn trẻ tuổi, trông vẻ va vấp nhiều, ông mới nảy lòng tham kiếm thêm chút lợi ích cho nhà máy.

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

Nhà máy họ hợp tác với tỉnh lâu , giá cả tự nhiên cũng lời một chút. Đối với nhóm của Chử Hi, cũng thể là ông chiếm tiện nghi, ít nhất thì giá ông đưa cũng ngang bằng giá bỏ sỉ cho Cung Tiêu Xã ở huyện, cũng coi như là giá lương tâm .

 

Chử Hi hài lòng. Đứng ở góc độ của cô, chắc chắn các chị em quân nhân thể kiếm thêm đồng nào đồng nấy.

 

Chủ nhiệm Diệp còn kịp mở miệng, Vương Tiểu Bình bên cạnh thấy chướng mắt: "Chủ nhiệm Diệp, thế. Đây là em gái , chồng cô là quân nhân, những hợp tác với chúng cũng đều là vợ bộ đội cả. Người lặn lội đường xa đến đây là nể tình quen, chứ tưởng em gái tìm nhà máy khác để hợp tác chắc?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nhat-ky-duoc-nuong-chieu/chuong-127.html.]

"Đừng là giá ngang bằng xưởng lớn tỉnh, kể cả rẻ hơn chút đỉnh cũng là hợp tình hợp lý."

 

Chủ nhiệm Diệp xong trừng mắt bà: "Cô nhẹ nhàng quá nhỉ?"

 

Đột nhiên tăng sản lượng lớn như thế, trong xưởng kiểu gì chẳng tuyển thêm ? Còn chuyện nhập nguyên liệu nữa, mấy cái đó tốn tiền chắc?

 

Chử Hi cảnh mỉm , nhân cơ hội thêm dầu lửa: "Chủ nhiệm Diệp, qua mới toại lòng , chúng còn là đối tác ăn lâu dài, cũng thể bên trọng bên khinh . Do vấn đề giao thông nên miền Nam hầu như áo len lông cừu bán, mà mùa đông trong đó lạnh buốt tận xương. Sắp tới chúng sẽ hợp tác với xưởng may mặc tỉnh, thông qua kênh của họ cung cấp cho Cung Tiêu Xã ở các thành phố lớn miền Nam. Điều đó nghĩa là sẽ càng nhiều mua áo len của chúng , đến lúc đó lượng hàng nhập về chỉ nhiều hơn chứ ít ."

 

"Hơn nữa theo , ở miền Bắc chỉ mỗi nhà máy các sản xuất len sợi."

 

Chử Hi đến nước , Chủ nhiệm Diệp nào dám cao nữa. Ông cô một cái, thầm mắng con bé đúng là một chút thiệt thòi cũng chịu nhận: "Được , để bàn bạc với xưởng trưởng của chúng một chút. Các cô cứ nghỉ ngơi , chiều phiền các cô , sẽ cho câu trả lời."

 

Nói xong ông sang bảo Vương Tiểu Bình: "Cô đưa họ ăn cơm ở tiệm cơm quốc doanh , tiền ghi sổ của nhà máy."

 

Chử Hi , chuyện coi như xong tám chín phần mười.

 

 

 

 

Loading...